Vui vẻ cả đêm nhưng Tần Chí Quân lại dậy rất sớm. Thể xác lẫn tinh thần anh như được thứ gì đó cực kỳ dễ chịu gột rửa qua. Anh nghiêng đầu nhìn Cố Uyển đang ngủ say sưa.
Cô vợ nhỏ này của anh thật thần bí. Trong lần đầu tiên anh cứ ngỡ mình đã đạt được mong ước nên thể xác và tinh thần mới sảng khoái.
Lần thứ hai anh đã có phần nghi ngờ chuyện này có liên quan tới quan hệ vợ chồng. Và lần này đã là lần thứ ba rồi, anh có thể chắc chắn nguyên nhân của nó đúng là liên quan tới chuyện kia.
Tần Chí Quân lặng lẽ đứng dậy, trên đất rải đầy khăn giấy mà anh đã dùng, cô nhóc phải đến trường, tất nhiên họ không thể có con lúc này.
Anh vào nhà bếp múc nước nóng trong nồi đổ vào thùng, đợi lát nữa họ cần rửa mặt, rửa chén đều có thể múc dùng. Rồi anh bỏ thêm rơm, củi và lại đổ nước vào rửa gạo nấu cháo. Lần đầu vào bếp, Tần Chí Quân vẫn còn hơi lóng ngóng.
Vốn là anh muốn nấu cơm, nhưng đợi đến khi nấu được một nửa rồi anh mới phát hiện ra mình đổ nhiều nước mà cho ít gạo, thế là anh lại phải mày mò xem làm sao biến món cơm này thành cháo để có thể mang lên trình diện với vợ được.
Anh có chút xấu hổ sờ mũi, quyết định không mày mò nữa, trước tiên phải xem làm sao để cô nhóc có thể ăn một bữa này cho ngon lành.
Cuối cùng thì cháo nấu xong có hơi lỏng, anh bèn đậy nắp lên để nung tiếp, chờ đến khi cô nhóc rời giường thì hẳn nó đã đặc một chút rồi. Tần Chí Quân mang tiền đến cửa hàng ăn sáng để mua chút bánh bao, bánh quẩy về ăn cùng.
Anh xem thời gian một chút, thấy đã sắp sáu giờ, nghĩ hôm nay là ngày đầu Cố Uyển đến trường, sợ đi muộn sẽ không tốt.
Thế là anh bèn gọi cô rời giường.
Bình thường năm giờ là Cố Uyển đã thức dậy. Cũng vì Tần Chí Quân dồi dào sức khỏe cứ dày vò đi dày vò lại, cô mới ngủ say sưa như vậy.
Đợi cô ra tới nhà chính, nước trong thau rửa mặt và cốc đánh răng đều đã được đổ đầy nước ấm, bữa sáng cũng đã được bày biện xong trên bàn phòng khách, còn tỏa hơi nóng.
Cô thấy những thứ này, cũng không nói gì mà đi rửa mặt trước.
Xoay người nhìn thấy người đàn ông đứng sau mình thì cô cười đến cong cả mặt mày, đưa tay ra ôm lấy eo anh, đầu thì cọ vào lồng ngực anh làm nũng, xong xuôi rồi cô mới chịu bỏ đi rửa mặt.
Tần Chí Quân xoa chỗ bị cô cọ vào, cười đến độ không khép miệng được.
Ăn bữa sáng xong, Tần Chí Quân đưa Cố Uyển đến trường học.
Dọc đường đi anh còn căn dặn kỹ càng mấy ngày nữa trời sẽ giảm nhiệt độ, cô phải ăn mặc cho ấm vào, rồi ở nhà cũng phải nhớ đốt tường sưởi lên... chuyện lớn chuyện nhỏ gì anh cũng dặn qua một lần.
Anh còn nói thêm: "Chiều nay anh phải về doanh trại rồi, cần đưa đội ra ngoài huấn luyện dã ngoại khoảng một tuần mới về được. Tiền ở trong nhà cũng còn đủ, trời lạnh nên thú dữ trên núi không tìm được thức ăn sẽ đi lang thang ra ngoài. Mấy ngày này em đừng lên núi có biết hay chưa?”
Cố Uyển gật đầu. Vì sang năm phải thi đại học nên trong khoảng thời gian này cô cũng không có ý chia thời gian ra để quan tâm tới việc khác.
Lúc này thành phố B vẫn chưa lạnh lắm.
Cố Uyển mặc áo lông dày bên trong, đồng phục học sinh rộng rãi được bọc bên ngoài. Tần Chí Quân đứng bên ngoài cổng trường nhìn theo bóng cô đeo cái ba lô quân đội của mình vào trường học. Cảnh trí trong sân trường rất đẹp. Cố Uyển đi được mấy bước lại xoay người vẫy vẫy tay với Tần Chí Quân.
Ngày đầu tiên đi học, việc đầu tiên cô làm là tới phòng làm việc của Phương Tử Quân. Khi tiết học đầu tiên bắt đầu thì Phương Tử Quân đưa cô đến phòng học của ban Hai lớp Mười. Tiết học đầu tiên của ngày hôm nay là Toán.
Giáo viên dạy môn này là một người đàn ông trung niên đã gần bốn mươi tuổi. Người này đang giảng bài trên bục giảng nhưng học sinh tập trung nghe giảng cũng không nhiều.
Một số đang truyền giấy, số thì đang vẽ vời, số khác lại kề tai nói nhỏ. Tóm lại là ai cũng bận rộn.
Trung học YL sở hữu đội ngũ giáo viên tốt nhất thành phố B, nhưng người thật sự học tập nghiêm túc ở đây thì không nhiều.
Dù học tốt hay không đi nữa, thì tương lai bọn họ cũng đã được định sẵn quá nửa rồi, thế là chuyện có học hay không hoàn toàn dựa vào tự giác.
Cố Uyển đứng bên cạnh Phương Tử Quân lẳng lặng quan sát hơn ba mươi học sinh đang ngồi trong lớp học.
Những người này mặc quân phục, áo da, áo dạ... kiểu ăn mặc gì cũng không thiếu, khi tụ lại một chỗ với nhau thì nơi này giống hệt một khu trưng bày quần áo xa xỉ của trung tâm thương mại lớn nhất Bắc Kinh.
Người nghiêm túc mặc đồng phục như Cố Uyển cùng lắm chỉ lác đác được mấy người.
Trong phòng học còn có con cái của mấy người ở chung đại viện với nhà họ Chu, nên thân phận của Phương Tử Quân chẳng còn là điều gì bí mật trong ban Hai lớp Mười. Vậy nên ở trước mặt cô ấy, mấy học sinh này còn coi như biết thân biết phận. Ít nhất thì sau khi cô ấy đi vào, nhiều học sinh đều dừng lại công việc trong tay, phòng học cũng không còn vang lên những tiếng rì rầm như trước đó nữa.
Cô ấy lên tiếng chào hỏi với giáo viên đang giảng bài, bảo: "Thầy Trần, quấy rầy việc dạy học của chú một chút ạ. Đây là bạn học mới của lớp chúng ta, cháu sắp xếp một chút sẽ đi ngay.”
Sau đó cô ấy lại nói với các học sinh bên dưới: "Đây là bạn học mới của các bạn, tên là Cố Uyển."
Cố Uyển đợi Phương Tử Quân giới thiệu xong thì quy củ chào hỏi thầy Trần và các bạn học cùng lớp.
Ngày hôm qua, biết Cố Uyển đã được xếp vào trong lớp của mình, phòng giáo vụ cũng gửi tới một bộ bàn ghế đặt phía sau phòng học, Phương Tử Quân đứng trên bụng giảng, đầu ngón tay điểm vài cái, rồi chỉ vào một nam sinh to cao, bảo người này giúp khiêng bộ bàn ghế mới tới hàng đầu tiên, đặt cạnh bục giảng.
Hàng đầu tiên đã đầy người hết, chỉ có vị trí này là gần giáo viên giảng bài nhất. Việc cô được xếp vào hàng đầu như thế đã khiến không ít người vốn dĩ không chú ý về Cố Uyển lắm, phải quan sát cô nhiều thêm mấy lần.
Vì quần áo cô mặc là đồng phục học sinh nên họ không nhìn thấy gì, quần và giày thì ổn thỏa, không phải của người có xuất thân bần hàn. Cặp đi học thì dùng một cái ba lô quân đội, xác suất rất lớn là trong nhà có quân nhân, không thì hẳn cũng giữ chức gì đó có liên quan.
Cô giáo Phương chăm sóc người này như vậy, người này không phải thân thích hai nhà Phương, Chu thì cũng là người nhà của bộ đội lục quân.
Một đám cùng lắm chỉ trên dưới mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng đều đã ngâm mình trong biển quyền lợi từ nhỏ, mưa dầm thấm đất, rất nhiều thứ đã trở thành bản năng.
Phương Tử Quân sắp xếp cho Cố Uyển xong thì mời thầy Trần ra ngoài, nói lại ngắn gọn tình huống của Cố Uyển cho ông ấy một lần, cuối cùng còn nói: "Đó là em gái của cháu. Em ấy đã tự học xong chương trình của học kỳ này rồi, vì có ý định nhảy lớp nên em ấy đã tìm tới cháu để nhận sách của học kỳ sau tự học tại nhà. Có thể con bé sẽ không được đồng điệu trong tiết dạy của chú, nên tan học em ấy sẽ hỏi chú nếu có gì không hiểu. Vậy nên cũng xin chú giúp đỡ cho con bé một chút."
Thầy Trần nghe việc học sinh mới này là em gái của Phương Tử Quân thì tất nhiên là đồng ý liên tục. Lúc vào học, ông làm như vô tình liếc tới Cố Uyển đang đọc sách, quả nhiên đó là sách toán của lớp mười học kỳ sau, nhưng ông vẫn làm như không thấy, đợi đến khi tan học Cố Uyển hỏi ông một vài vấn đề, ông cười cười giảng giải từng thứ một rồi mới rời đi.
Cố Uyển đã trở thành đối tượng khác biệt trong ban Hai lớp Mười. Bởi vì Phương Tử Quân đánh tiếng trước, cô ở trong lớp đều là tự học một mình, trái lại sau khi tan học nhất định sẽ đuổi theo giáo viên xin chỉ bảo, hơn nữa chủ yếu là các môn khoa học tự nhiên.
Cô có lai lịch cực khiến người ta tò mò, các học sinh khác chưa tìm cơ hội nói chuyện với cô trong giờ học, bởi họ cũng phát hiện ra, học sinh chuyển tới giữa kỳ này là một người cuồng học tập..
Học trong lớp, học trong giờ học, học vào lúc nghỉ trưa, lúc đến ăn ở căn tin thì chỉ cần năm phút đã giải quyết hết, còn khi gặp giáo viên dạy các môn khoa học tự nhiên thì câu hỏi cứ tới mãi không thôi.
Họ tới gần để nghe xem cô hỏi cái gì thì nửa ngày cũng chẳng hiểu, rồi các học sinh lại nhìn vào sách giáo khoa cô đang học.
Thật đấy à?
Học kỳ sau?
Cuối cùng thì họ đưa ra được một kết luận là người này không cùng một đẳng cấp với mình.
Cố Uyển về đến nhà lúc năm giờ rưỡi. Cửa lớn của tiểu viện đã được khóa lại, Tần Chí Quân đã đi rồi. Cô móc chìa khoá ra mở cửa, cái nồi lớn trong nhà bếp đang giữ nóng cơm nước đã làm xong.
Tần Chí Quân không giỏi nấu ăn làm. Thịt thì anh xắt ra rồi ướp với chút muối, xong bỏ vào bát, đặt vô nồi chưng chung với cơm. Cách làm thế này chính là cách chế biến không ổn nhất. Cải thảo anh lại xào cho nó nhũn cả ra, trông còn không hề hấp dẫn hơn cả đồ ăn nấu số lượng lớn ở đơn vị nữa, nhưng trong lòng Cố Uyển lại cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Cô nhanh chóng giải quyết xong cơm tối, mang bát đũa đi rửa rồi quay lại phòng mình. Vì nhà có đốt cái bếp lớp nên trong phòng đặc biệt ấm áp. Cố Uyển cởi hết đồng phục học sinh và áo lông dày trên người ra.
Trên bàn học của căn phòng đã được để sẵn một bộ mũ len và khăn quàng cổ màu hồng, còn cả bao tay và khẩu trang với cùng tông màu nữa.
Ở bên cạnh chúng là một tờ giấy mà Tần Chí Quân để lại: Anh về đơn vị đây. Mai em ra ngoài nhớ phải mang mấy thứ này đấy.
Chữ viết tay của anh còn trông rất đẹp mắt, lòng cô thấy ngọt ngào, bỏ tờ giấy vào trong ngăn kéo, rồi để những thứ kia sang một bên, bấy giờ cô mới lấy sách ra đọc.
Cố Uyển cũng thật sự liều mạng, đèn trong phòng sáng đến hơn hai giờ mới tắt. Năm giờ sáng cô vừa dậy là lại tiếp tục học.
Tần Chí Quân đoán trước không sai. Chỉ khoảng chừng bốn, năm ngày sau thành phố B đã có một trận tuyết kéo tới.
Mấy thứ như áo bông Cố Uyển dựa vào kinh nghiệm để chuẩn bị trước đó quả thật có hơi mỏng, đồ đạc mà Tần Chí Quân mua cho cô xem như đều có đất dụng võ.
Thời gian đảo mắt qua ba tuần, bấy giờ còn cách kỳ thi cuối kỳ một tháng, cả khối đã tiến vào giai đoạn ôn tập.
Cố Uyển dùng thời gian ba tuần này để tiếp thu tất cả kiến thức khoa học tự nhiên của lớp mười, sau đó đến tìm Phương Tử Quân đưa ra yêu cầu muốn làm kiểm tra nhảy lớp.
Dù đã sớm có chuẩn bị là Cố Uyển sẽ nhảy lớp, nhưng Phương Tử Quân trước nay cũng chưa từng nghĩ tới có thể nhanh như vậy. Trong mắt của cô ấy, học kỳ sau cô sẽ nhảy lớp lên học mười một, có một khoảng thời gian nghỉ đông để chuẩn bị sẽ không tệ, lại không ngờ cô chỉ mới vào trường học hai mươi ngày đã đưa ra yêu cầu muốn nhảy lớp rồi. Dù sao kỳ thi nhảy lớp cũng không phải giống kiểm tra thông thường, tốt nhất nên chắc chắn sẽ qua trong một lần.
Cô ấy bèn hỏi Cố Uyển: "Có phải là hơi vội vàng rồi không?"
Cố Uyển lại cảm thấy không có vấn đề gì, cô liều mạng chạy đua với thời gian như vậy cũng chỉ vì có thể vào lớp mười một ngay lúc này, vừa lúc ôn tập kịp, nếu có thể 'nhai' hết toàn bộ kiến thức của học kỳ một lớp mười một trong thời gian một tháng nữa thì càng tuyệt vời hơn.
Mấy bạn học lớp Mười còn chưa kịp làm quen với vị bạn học mới này, thì đã ngây ra nhìn người ta thành công nhảy lớp, lên ban Một của khối Mười Một chỉ trong hai mươi ngày rồi.
Với tiến độ này...
Còn vì sao lại là ban Một à? Bởi vì cô giáo Dương dạy bổ túc cho cô trước đó đúng là dạy tiếng Anh ở ban Một lớp Mười Một và ban Một lớp Mười Hai.
Sau khi Cố Uyển vào trường học, bà ấy vẫn luôn quan tâm cô, nên cô nhảy lớp lên Mười một thì tất nhiên cô Dương phải kéo cô vào học lớp mình rồi.
Nhưng Cố Uyển vào ban Một lớp Mười một rồi thì có thể không còn 'khiêm tốn' như hồi ở lớp Mười nữa. Không phải do cô thích thể hiện hơn, mà bởi vì cô Dương đối xử với cô một cách đặc biệt và quan tâm lạ thường.
Quá nửa học sinh ở đây đều không chịu học hành đàng hoàng, bà ấy lại tìm được một học sinh vừa thông minh vừa hiếu học thì làm sao không thích cho được?
Vả lại Cố Uyển làm người khiêm tốn, lịch sự, còn hiểu lễ nghĩa. Bà ấy dạy cô tổng cộng được bốn buổi, thì đã hết hai buổi cô đều mang theo quà tặng đến nhà bà rồi.
Cố Uyển cũng không phải cố ý đưa bà quà tặng gì quý giá, lúc thì đưa gà rừng, nói lão sư đây là do em vào núi săn bắt, không tốn tiền, là món ăn dân dã để người này nếm thử. Lúc cô lại tặng bánh ngọt, nói là lần trước mình mua cảm thấy ăn rất ngon, hôm qua vừa lúc trông thấy bày bán, nên mua một ít tới cho người cùng ăn.
Tất cả đều không phải đồ vật gì quý giá, nhưng chính là những thứ bình thường không đặc biệt này, cho người một chút, lại khiến người ta trong vô thức cảm thấy dễ chịu.
Bây giờ vào giờ học, mỗi khi cô Dương gọi người trả lời hoặc phát biểu, mười lần trong đó đã có bốn, năm lần là gọi Cố Uyển. Rồi khi bà ấy hỏi các em hiểu chưa, cẩn thận có thể nhận ra hết năm, sáu lần đều là nhìn Cố Uyển mà hỏi. Vào giờ ôn tập kiến thức, cô Dương thiên vị Cố Uyển, biết cô mới tiếp xúc với chương trình học lớp mười một thì luôn giảng kỹ càng hơn một chút.
Chỉ ở trong giờ học thôi không nói, mà sau giờ học bà ấy cũng không đi ngay, còn ở lại hỏi Cố Uyển có theo kịp tiến độ không, có không hiểu chỗ nào không.
Người này không chỉ tự quan tâm cô thôi, mà còn khen ngợi cô với một số giáo viên của ban Một lớp Mười Một nữa, liên tục dặn dò họ là lúc cho ôn tập kiến thức thì hãy chiếu cố tới cô một chút.
Thế là mấy giáo viên khác nghe bà ấy khen ngợi một trận xong, tất nhiên cũng chú ý tới Cố Uyển hơn mấy phần khi tới lớp. Vừa chú ý tới thì họ nhận ra hình như với mấy môn ngữ văn, chính trị, Cố Uyển ghi nhớ tới từng chi tiết một của chương trình học.
Vậy thì cô nào có giống người chưa từng tiếp xúc với chương trình học lớp mười một đâu?
Giáo viên thấy lúc nào mình gọi cô trả lời câu hỏi, cô cũng trả lời tốt hơn bất kỳ học sinh nào khác cùng cấp, bèn thắc mắc: "Tôi nghe nói em học lên lớp Mười Một giữa chừng, chương trình học lớp Mười chỉ tự học trong hơn một tháng, chưa hề tiếp xúc với chương trình lớp Mười Một. Nhưng tôi thấy em thế này thì không giống người chưa từng tiếp xúc kiến thức Mười Một đấy!"
Cố Uyển lại khiêm tốn, chỉ trả lời một câu: "Em có chuẩn bị bài ở nhà ạ.”
Ai mà không chuẩn bị bài chứ? Hôm nào mấy giáo viên cũng dặn đi dặn lại là chuẩn bị bài rồi ôn tập các thứ.
Nếu chỉ chuẩn bị bài thôi mà đã đạt được thành tích này thì giáo viên ngữ văn và chính trị cảm thấy, có vẻ mình đã hiểu được tâm trạng của cô giáo Dương rồi.
Đến giờ học toán, lý, hóa thì cô lại bày ra một cảnh tượng khác.
Nếu trong giờ ôn tập mà giáo viên giảng quá nhanh, Cố Uyển thấy không hiểu thì thường giơ tay đặt câu hỏi. Cảnh thường thấy lúc tan học nhất chính là cảnh Cố Uyển hỏi giáo viên.
Cô như vậy thì được giáo viên yêu quý, nhưng cũng có học sinh cảm thấy cô thích khoe cái tài của mình nên không ưa. Chỉ là Cố Uyển hoàn toàn không để bụng, mục tiêu của cô rất rõ ràng: Cô muốn tăng nhanh tiến độ học tập của mình.
Chuyện này không ảnh hưởng gì đến người khác. Người bên ngoài có xem được hay không, có thấy thích hay không thì liên quan gì tới cô chứ.