“Cảm ơn anh, em thực sự rất thích.” Cố Kiều cười nói, trong lòng lại nghĩ thầm chẳng lẽ là do mình suy nghĩ quá nhiều. Tại sao cô lại có cảm giác khi Tần Dược giúp mình đeo đồng hồ lên thì mặt mày anh lại trịnh trọng tựa như chú rể đang trao nhẫn cưới cho cô dâu trong hôn lễ ở đời sau thế nhỉ?
“Đi thôi nào.” Còn không đợi Cố Kiều nghĩ ra nguyên nhân thì Tần Dược đã một lần nữa nắm lấy tay cô rời đi.
Hai người rời đi rất nhanh nên không nghe thấy ở đằng sau có một cô gái đang oán giận: “Anh nhìn chồng nhà người ta đi, xem người ta tri kỷ như thế nào. Vừa dắt tay vợ rồi lại mua đồng hồ cho, đã vậy còn xách hết đồ đạc vừa mới mua vì sợ vợ mình mệt mỏi nữa. Anh mua cho em một bình kem dưỡng da thôi mà cũng sợ mẹ anh tức giận, rốt cuộc thì trong lòng anh có còn yêu em nữa không thế?”
Cô gái này cảm thấy cực kỳ buồn bực. Vốn dĩ cô vẫn cảm thấy đối tượng kết hôn của mình cũng không tệ chút nào, bây giờ vừa so sánh với đồng chí quân nhân lúc nãy thì đúng là kém hơn hoàn toàn mà!
Lúc này Cố Kiều và Tần Dược đã cùng nhau đi tới tiệm cơm quốc doanh, sau khi mỗi người ăn một bát sủi cảo xong thì người tới đón bọn họ đã đến.
Tài xế tên Tiểu Phùng, là lính cần vụ của Tần Dược. Trông cậu khoảng tầm hai mươi mấy tuổi, vừa xuống xe liền tươi cười chào hỏi: “Chào chị dâu ạ.”
Một tuần trước cậu nghe nói phó đoàn trưởng lại bị thúc giục về nhà để xem mắt. Vốn dĩ cậu còn cho rằng lần này sẽ chẳng có bất cứ kết quả gì giống y như những lần trước, thế nhưng lại nhận được lệnh của Tần Dược bảo cậu tới tỉnh thành đón hai vợ chồng họ về đảo.
Lúc ấy Tiểu Phùng cầm điện thoại mà khiếp sợ không thôi: “Phó đoàn trưởng, anh thật sự tìm được đối tượng rồi ạ?”
Tần Dược ở đầu bên kia điện thoại bật cười. Tiểu Phùng đã quen biết Tần Dược từ rất lâu, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy anh cười vui vẻ như vậy: “Đúng, tìm được rồi.”
Nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Nhớ gọi cô ấy là chị dâu đấy.”
Tiểu Phùng lập tức liên lục bảo đảm: “Anh cứ yên tâm, em bảo đảm sẽ gọi chị ấy thân thiết hơn cả chị dâu ruột của em nữa!”
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Phùng vẫn còn đang vô cùng kinh ngạc. Không chỉ có cậu mà tất cả những người biết được tin tức này đều sợ đến ngây người.
Rốt cuộc thì chẳng có một ai ở quân khu này không biết tuy Tần phó đoàn trưởng của đoàn 67 rất tuấn tú lịch sự nhưng lại cực kỳ lạnh lùng sắt đá cả. Đừng nói là nữ đồng chí, bên người anh ngay cả một con muỗi cái cũng chưa từng xuất hiện nữa.
Vậy mà bây giờ anh lại kết hôn với vận tốc ánh sáng!
Không ít người đều muốn đổi việc với Tiểu Phùng để mình được đi tới tỉnh thành đón Tần Dược, nhìn thử xem vị chị dâu có thể thu phục được Tần phó đoàn trưởng trong truyền thuyết rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Tiểu Phùng đương nhiên là không muốn đổi rồi, hôm nay cậu hăng hái lái xe tới đây từ sáng sớm. Sau khi thấy được Cố Kiều thì cậu mới hiểu được phó đoàn trưởng của bọn họ đâu phải là lạnh lùng sắt đá gì đâu, rõ ràng là do anh ấy yêu cầu cao mới đúng. Chị dâu xinh đẹp đến thế này, đừng nói đến mấy nữ đồng chí trong đoàn văn công của quân khu mà ngay cả nữ minh tinh điện ảnh cũng chẳng xinh đẹp được đến như vậy ấy chứ!
“Chào cậu, phiền cậu quá.” Cố Kiều cười đáp lại.
“Chị dâu khách khí quá rồi!”
Có Tiểu Phùng giúp đỡ nên đống hành lý đã rất nhanh chóng được thu dọn xong xuôi.
Tần Dược ngồi ở ghế trước nghe Tiểu Phùng báo cáo về những nhiệm vụ gần đây trong quân đội, còn Cố Kiều thì đang ghé vào bên cửa sổ nhìn những cảnh vật ngoài cửa sổ đang dần lùi về phía sau. Cô vẫn hồn nhiên không biết rằng lúc này trong đại viện ở quân khu đang cực kỳ náo loạn.
Quân đoàn đóng quân ở trên đảo bên này có bốn năm ngàn người, hơn nữa nếu tính cả viện quân y, trường học và những gia đình của quân nhân đang theo quân thì phải có đến bảy tám ngàn người. Vì quy mô rất lớn nên nơi này cũng cần phải có một người chuyên môn phụ trách quản lý.