Liễu Dung Dung bắt đầu vui vẻ, làm như vô tình hỏi: “Ôi trời ơi, cô bị sao thế này, sao lại để phó đoàn Tần cõng về thế?”
Cố Kiều cười cười nói: “Chân tôi bị thương, vừa khéo gặp được Tần Dược.”
Cô luôn luôn không thích đem những việc riêng tư của mình ra để nói, nhưng khi vừa mới nghe được lời của Kim Hà xong, thì tức giận ngay lập tức.
Chuyện tình cảm của cô và Tần Dược xảy ra chuyện gì, trong lòng hai người bọn họ rõ ràng là được rồi.
Tuy rằng xác thật vì đủ loại chuyện ngoài ý muốn mà cô và Tần Dược vội vã kết hôn, nhưng cũng không đại biểu Kim Hà có thể thêm mắm thêm muối vào chuyện này được, nói linh tinh về nó.
Hơn nữa ở thời đại này, quân hôn là chuyện thần thánh, chuyện này truyền ra bên ngoài mặc kệ là đối với cô hay đối với Tần Dược đều không có ảnh hưởng tốt gì cả.
Ban đầu Cố Kiều cảm thấy do Kim Hà thích Tần Dược, mới cố ý nhằm vào cô.
Nhưng hiện tại cô đã biết, người Kim Hà thích nhất chính là bản thân cô ta, bởi vì muốn bản thân mình được như ước nguyện, là căn bản chẳng thèm để ý xem Tần Dược có phải chịu ảnh hưởng hay là không.
Gương mặt nhỏ của Cố Kiều căng chặt, sắp tức giận lên rồi, ngay sau đó, bàn tay rũ ở bên người bị Tần Dược nhéo nhéo.
Theo bản năng Cố Kiều hiểu ý tứ của anh, anh đang trấn an cô, muốn nói cho cô biết rằng, hết thảy những chuyện này anh sẽ xử lý tốt.
Mà nhóm quân tẩu xung quanh cũng kinh ngạc lắm, từ sau khi nhìn thấy thân ảnh của Tần Dược và Cố Kiều, bọn họ bắt đầu tràn ngập nghi hoặc.
Chẳng phải đồng chí Kim Hà nói rằng phó đoàn Tần không thích đồng chí Cố Kiều hay sao?
Như thế này còn bảo là không thích?
\
Chân bị thương cái là lập tức cõng trở về rồi.
Hơn nữa mấy cô cũng chẳng phải là kẻ ngốc, khẳng định là Cố Kiều và Tần Dược không phải ngẫu nhiên gặp được nhau, mà chỉ có thể là do Tần Dược ra bên ngoài làm nhiệm vụ trở về, tới về nhà nghĩ ngơi một lát cũng không mà lập tức chạy tới đây.
Nếu như vậy mà vẫn chưa gọi là thích, vậy mấy cô và người đàn ông nhà mình kết hôn nhiều năm như vậy tới tay cũng chưa từng nắm thì tính là cái gì đây?
Tính là kẻ thù sao?
Đồng chí Kim này đúng là đầy miệng toàn là nói dối, không có ý tốt!
Tức khắc, có quân tẩu trợn trắng mắt liếc nhìn Kim Hà một cái.
Nhưng Kim Hà hoàn toàn không có chú ý tới, bởi vì lúc này cô ta đã bị sắc mặt của Tần Dược dọa cho sợ hãi.
Kim Hà vẫn luôn biết Tần Dược ít nói ít cười, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy anh đen mặt, trong ánh mắt tràn đầy sự xa cách và lạnh lùng.
Cô ta khiếp sợ, vội vã muốn giải thích, nhưng tới cơ hội mở miệng Tần Dược cũng không cho cô ta: “Hỏi thăm tình trạng hôn nhân của tôi, nắm rõ hành tung của tôi, tới cả khi nào tôi rời sân huấn luyện cũng biết, còn có thể biết được nội dung báo cáo kết hôn tôi nộp cho cấp trên.”
Tần Dược dừng lại một chút, ánh mắt anh bỗng trở nên sắc bén: “Đồng chí Kim Hà, tôi có lý do nghi ngờ cô có động cơ thám thính những chuyện này. Tiểu Trương, lập tức dẫn cô ta tới chỗ của chính ủy Tưởng, tiếp nhận thẩm tra chính trị!”
Kim Hà choáng váng, cho dù cô ta có kiêu căng ngu ngốc cũng biết Tần Dược có ý gì, anh đang nói cô ta có hiềm nghi chính là đặc vụ, cô ta muốn phản bác, muốn nói rằng Tần Dược đang vu oan cho mình.
Nhưng mà nghĩ lại những lời mình đã từng nói, mồ hôi lạnh rơi xuống không ngừng chút nào.
Mặt khác cũng khỏe, yêu cầu thẩm tra chính trị và báo cáo kết hôn giao cho Từ sư trưởng, đừng nói là cô ta, ngay cả dì cô ta là Bành Phương cũng không có khả năng biết được chuyện này!
Nhưng cô ta lại làm trò trước mặt mọi người mà nói ra…
Toàn thân Kim Hà như thể mất hết sức lực, đột nhiên ngã ngồi ở trên mặt đất.
Tiểu Trương chính là viên cảnh vụ hôm nay được phân công tới lái xe, nghe vậy thì lập tức đi tới, bắt giữ Kim Hà.