Bành Phương cảm thấy Cố Liên có thể gửi nhiều thứ tốt như vậy tới cho mình thì nhất định là cuộc sống của cô ta ở bên kia cũng không tồi. Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, dù sao thì thảo nguyên cũng tốt hơn so với hải đảo này của bọn họ, một năm bốn mùa ngoại trừ gió biển thì cái gì cũng chẳng có.
Nghĩ như vậy, Bành Phương lấy giấy bút ra viết một bức thư hồi âm cho Cố Liên hỏi xem chỗ cô ta có còn nhiều lông dê hay không. Hiện giờ ở hải đảo đang khá lạnh, bà ta muốn làm một cái áo khoác lông dê cho mình mặc.
——
Mà cuộc sống của Cố Liên bên này cũng không hề tốt đẹp như Bành Phương tưởng tượng.
Ba đứa con của Hạ Quốc Vĩ đứa này còn khó nuôi hơn đứa kia.
Tính tình của đứa con trai cả Hạ Tiểu Cương cực kỳ kém, chỉ cần có một chút chuyện không như ý muốn của thằng bé thì nó sẽ không ngừng phát giận, thậm chí số bát đĩa trong nhà còn bị nó ném vỡ mấy lần.
Mà con trai thứ hai Hạ Tiểu Long thì lại là một đứa trẻ vô cùng nghịch ngợm, cả ngày đều rong chơi không chịu về nhà. Mỗi lần tới giờ ăn cơm Cố Liên đều phải chạy khắp toàn bộ quân khu mới có thể tìm được bóng dáng của Hạ Tiểu Long.
Hơn nữa lần nào thằng bé cũng đi chơi đến mức cả người đều bẩn thỉu, nước mũi và bùn đất trộn lẫn vào nhau nhau, ngay cả màu sắc ban đầu của quần áo cũng không nhìn ra nổi nữa.
Vì không muốn người khác nói mình khắt khe con riêng nên mỗi ngày Cố Liên đều đổi quần áo cho thằng bé ít nhất hai lần. Lại thêm cả đứa con gái nhỏ nhất của Hạ Quốc Vĩ nữa. Hạ Tiểu Bảo mới một tuổi nên thi thoảng lại phải thay tã một lần, mỗi khi Cố Liên giặt quần áo đều phải giặt một chậu lớn, mệt đến mức eo cũng không duỗi thẳng ra nổi nữa.
Trước nay Hạ Quốc Vĩ đều không quan tâm đến cô ta. Ngoại trừ huấn luyện và ăn cơm bên ngoài thì những lúc khác Hạ Quốc Vĩ hoặc là nói chuyện phiếm cùng mấy chiến hữu khác, hoặc là chơi đùa cùng con mình, ngay cả chạm cũng không thèm chạm vào Cố Liên một lần nào cả.
Trong lòng Cố Liên cảm thấy cực kỳ bất mãn. Theo như cô ta thấy thì tuy sau này ba đứa con của Hạ Quốc Vĩ đều sẽ có tiền đồ rộng mở, thế nhưng dù sao chúng cũng không bò ra từ trong bụng cô ta. Cho dù chúng có đối xử tốt với cô ta thì cũng vẫn cách một tầng quan hệ máu mủ.
Hơn nữa Cố Liên tự nhận mình không hề kém hơn so với vợ trước của Hạ Quốc Vĩ một chút nào. Đứa con do hai người họ sinh ra nhất định sẽ càng thông minh hơn, nói không chừng tương lai chúng còn có thể trở thành những nhân vật nổi danh nhất nữa ấy chứ.
Ôm ý nghĩ như vậy nên lâu lâu Cố Liên sẽ ám chỉ một lần với Hạ Quốc Vĩ, thế nhưng Hạ Quốc Vĩ lại cứ như không hiểu gì vậy, hoàn toàn không thèm để ý tới cô ta.
Cố Liên cực kỳ nóng nảy, cô ta biết rõ Hạ Quốc Vĩ đang cố kỵ điều gì. Còn không phải là vì anh ấy sợ sau khi cô ta mang thai sẽ đối xử không tốt với ba đứa con của vợ trước kia hay sao?
Vì thế hôm nay sau khi ăn xong cơm chiều, Cố Liên ngay cả bát đũa cũng chưa rửa đã lập tức kéo Hạ Quốc Vĩ vào trong phòng. Cô ta dùng giọng nói vô cùng ngọt ngào mềm mại để nói đủ lời hứa hẹn bảo đảm với Hạ Quốc Vĩ.
Hạ Quốc Vĩ vẫn còn là một người đàn ông rất sung sức. Vốn dĩ Hạ Quốc Vĩ đã lâu không chạm vào phụ nữ nên lúc nghe thấy giọng nói mềm mại của Cố Liên thì tiếng nói của anh ta lập tức khàn khàn: “Em nói thật ư?”
Cố Liên phát hiện ra điều này nên vội vàng hứa hẹn: “Thật đó, em bảo đảm dù như thế nào đi chăng nữa thì em cũng vẫn sẽ đối xử tử tế với mấy đứa nhỏ.”
Ánh mắt của Hạ Quốc Vĩ tối sầm lại mà đè cô ta ở dưới người mình, đang định có động tác gì đó thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gọi thật lớn: “Hạ đoàn trưởng, anh mau ra đây nhìn xem đi! Hạ Tiểu Long nhà anh bị ngã xuống sông rồi kìa!”
Hạ Quốc Vĩ làm gì còn thời gian để lo lắng cho Cố Liên nữa, lập tức đẩy cô ta ra, mặc quần áo chỉnh tề rồi chạy như bay ra ngoài.