Cô ta ở 77ZL sau khi biết được Tần Dược sắp phải kết hôn, đối phương lại còn là một người phụ nữ nông thôn, liền tức giận đến mức không chịu được, khắp nơi loan truyền chuyện này, chính là muốn cho mọi người ở đoàn khinh thường Cố Kiều, khiến cho cô ở trong quân khu biết khó mà lui.
Nhưng cô ta lại không ngờ đến mọi chuyện sẽ phát triển đến như bây giờ.
Kim Hà không ở đây nổi nữa, xám xịt xoay người đi, kết quả lại bị đầu bếp Lưu chặn lại ở cửa: “Đồng chí Kim Hà, tôi thấy hôm nay cô ăn rất nhiều sò biển, có phải tay nghề nấu ăn của tôi tốt hơn so với lúc trước rất nhiều không hả? Đúng là chỉ có cô mới biết thưởng thức đồ ăn của tôi thôi.”
Kim Hà: “……”
Răng cô ta đau quá.
Đầu bếp Lưu còn vẫn tiếp tục nói: “Chủ yếu là hôm nay được đồng chí Cố Kiều chỉ điểm, mới có thể có tiến bộ lớn như vậy, ở phương diện này thì đồng chí Cố Kiều thật sự rất ưu tú!”
Kim Hà: “!!”
Lúc này, cô ta không chỉ đau răng mà ngay lập tức cô ta cảm thấy mặt cũng đau!
Cố Kiều đối với chuyện xảy ra ở nhà ăn cũng không biết gì, lúc này cô đã về đến nhà, sau khi tùy tiện ăn chút gì đó liền cầm bút ở trên bàn lên viết.
Nếu đã đồng ý với sĩ quan hậu cần là sẽ đi làm việc ở nhà ăn, Cố Kiều chuẩn bị kết hợp tài liệu về quân đội mà cô có, rồi viết ra thực đơn mà mình am hiểu, như vậy đến khi tiến hành cải tiến, cũng sẽ có kế hoạch hơn.
Cố Kiều vừa mới đặt ngòi bút đã nghe được một tiếng đập cửa truyền đến từ bên ngoài.
Mới đầu cô còn tưởng là chị dâu Đỗ hoặc là Liễu Dung Dung lại đây, vừa mở cửa ra lại nhìn thấy một chiến sĩ lạ mặt: “Chào chị dâu, máy may và xe đạp mà lúc trước Tần phó đoàn đặt hàng tất cả đều đã tới rồi, em đưa đến đây cho chị.”
Mắt Cố Kiều sáng lên.
Chuyện này Tần Dược đã nói qua với cô rồi, bởi vì máy may và xe đạp không dễ mua, Vào trước lúc Tần Dược trở về cũng đã nhờ người đi giải quyết, không nghĩ tới bây giờ đã được đưa đến đây.
Cố Kiều nhờ tiểu chiến sĩ giúp chính mình đưa vào trong phòng, khi đang chuẩn bị cảm ơn bọn họ, tiểu chiến sĩ lại cười nói: “Chị dâu khách khí quá, hôm nay chị nấu cơm ăn ngon quá, chúng em còn chưa kịp cảm ơn chị đâu đó.”
Đúng là Cố Kiều không biết, hiện giờ cô chỉ dựa vào một bữa cơm mà ở trong lòng mọi người thì tầm quan trọng của cô còn sắp cao hơn so với Tần Dược rồi.
Còn có không ít người nói, cậu thử nghĩ xem, đắc tội với Tần phó đoàn nhiều lắm cũng chỉ bị kéo ra ngoài huấn luyện một trận thôi, nhưng nếu mà đắc tội với Cố Kiều, vậy thì chờ nhịn đói đi!
Cho dù ở thời đại nào, đói bụng đều là một chuyện đau khổ nhất, không có chuyện gì sánh bằng!
Cố Kiều còn không biết danh tiếng của mình đã lớn như vậy, sau khi tiễn mấy người này đi thì cô nhanh chóng ngồi ở trước máy may nghiên cứu cách dùng.
Ngoại trừ việc nấu cơm thì việc mà Cố Kiều thích nhất chính là làm mấy công việc thủ công.
Đặc biệt là khi còn nhỏ, buổi tối mỗi ngày Cố Kiều sẽ lấy quần áo cũ của mình ra, dùng kéo cắt nhỏ ra sau đó làm quần áo cho búp bê nhỏ, quần áo nhỏ làm ra khi đó còn nhiều hơn so với quần áo của bản thân Cố Kiều.
Nhìn máy may trước mặt, Cố Kiều cảm thấy việc mà mình có thể làm lại càng nhiều hơn. Lúc trước khi còn ở tỉnh thành, cô đã mua vài loại bố tính may quần áo bằng kim chỉ luôn, nhưng làm bằng tay phí rất nhiều thời gian, cũng không chuẩn xác nên đã bị Cố Kiều gác lại.
Hiện tại có chiếc máy may này cũng vừa vặn có tác dụng.
Bởi vì lâu lắm chưa dùng đến, Cố Kiều sợ mình không quen nên làm một cái váy ngủ màu trắng trước thử xem. Kết quả phát hiện hiệu quả rất không tồi, ngoại trừ kiểu dáng có chút đơn giản ra, thì không khác gì so với những chiếc váy bán ở siêu thị đời trước.
Sau khi Cố Kiều làm xong, lại nhớ tới Tần Dược.