Cô thật sự không nghĩ được nhiều như vậy, cũng không nghĩ tới lúc mình chưa vào quân đội, Bành Phương cũng đã bắt đầu nhằm vào chính mình.
Nếu là phía trước Cố Kiều chỉ suy đoán là Cố Liên làm gì đó, vậy thì hiện tại cô hoàn toàn khẳng định, nếu không thì tại sao Bành Phương sẽ đối với cô, một người chưa từng gặp mặt có ý kiến lớn như vậy.
Tần Dược nói: “Lúc trước nhận giấy đăng kí kết hôn anh đã đồng ý với em, muốn cho em một cuộc sống tốt, anh không muốn những việc này làm em không vui.”
Cuối cùng, Tần Dược cho rằng là năng lực của anh không đủ, nếu anh sớm thăng chức trung đoàn trưởng, Bành Phương muốn chơi xấu cũng không có cách nào.
Cố Kiều không khỏi bật cười, cô không nghĩ Tần Dược chân thành như thế, nhưng nghĩ lại từ khi kết hôn đến nay, Tần Dược thật sự nghiêm túc thực hiện lời hứa mà anh đã đưa ra, trong nhà có việc gì anh cũng nguyện ý đi làm, không giống như những người đàn ông khác, cảm thấy việc nhà là việc mà người phụ nữ nên làm.
Cố Kiều hài lòng cực kỳ.
Tuy nhiên trước khi biểu hiện tốt cũng không thể quên đi sai lầm lần này, Cố Kiều nghiêm túc nói: “Sau ngày hôm nay anh phải đồng ý với em, về sau có chuyện gì cũng phải nói cho em, không được gạt em.”
Tần Dược phát hiện cảm xúc của vợ tốt hơn nhiều, nhanh chóng đồng ý, vội vàng nói: “Được, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Cố Kiều lúc này mới cười kéo anh ngồi xuống ăn cơm: “Anh không cần lo lắng cho em sẽ sợ hãi những việc này, hôm nay Bành Phương có tới tìm em phiền toái, nhưng em không sợ bà ta, trực tiếp làm bà ta tức giận bỏ chạy.”
Cố Kiều đem tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay kể cho Tần Dược, cô nói ra chuyện này để chứng minh chính mình cũng không phải là người là dễ bắt nạt.
Tuy rằng chuyện này Tần Dược đã nghe từ miệng người khác, nhưng lúc này vẫn nghiêm túc nhìn Cố Kiều, nhìn vẻ nghiêm túc lại có chút đắc ý của cô vợ nhỏ, đôi mắt luôn tràn ngập lạnh lẽo của anh, lúc này vô cùng dịu dàng.
Anh cười nói: “Tiểu Kiều thật lợi hại.”
Cố Kiều: “……”
Đây không phải lần đầu tiên anh gọi cô “Tiểu Kiều”, nhưng Cố Kiều lại cảm thấy giọng nói của Tần Dược hôm nay rất dễ nghe, trầm thấp có chút khàn khàn, văng vẳng ở bên tai cô, trong bất tri bất giác gương mặt Cố Kiều có chút ửng hồng.
Lúc này Tần Dược đang suy nghĩ, cảm thấy việc mình làm có chút không đúng, Bành Phương cũng không phải người dễ ở chung, có thể ở vấn đề phòng ở khó xử bọn họ một lần, cũng có khả năng tìm thêm phiền toái ở những việc khác.
Nếu anh sớm một chút nói cho Cố Kiều, để cô ấy có sự chuẩn bị, về sau mọi việc có thể cách xa Bành Phương một chút.
Ăn cơm xong, Tần Dược lấy ra một cây thang dài.
Cây thang này là anh mượn của Thạch Hồng Tinh, sau những ngày đem cây trúc phách tốt, Tần Dược kết nối chúng nó lại với nhau, cắm gọn gàng trên mặt đất, bảo đảm chúng sẽ không bị gió thổi ngã là phòng tắm đơn giản sắp hoàn thành.
Hiện tại chỉ cần gắn bóng đèn ở bên trong, là có thể sử dụng được khi kết nối với nguồn điện.
Bây giờ trời đã tối, Cố Kiều có chút lo lắng: “Nếu không ngày mai lại làm tiếp, lúc này trời quá tối.”
Tần Dược nhanh chóng trèo lên trên cây thang: “Không có việc gì, anh vẫn thấy được, ngày mai anh không có thời gian.”
Không có thời gian?
Cố Kiều tò mò, muốn hỏi anh có chuyện gì sao, nhưng lúc này Tần Dược đang lắp bóng đèn không thể phân tâm, cô chỉ có thể giúp anh giữ chặt cây thang, chờ Tần Dược xuống dưới lại hỏi.
Động tác của Tần Dược rất nhanh, mất khoảng mười phút đã làm xong, anh đè chốt mở, xác định đèn có thể sử dụng bình thường mới nói: “Em nhớ bật đèn lên trước khi vào, hiện tại thời tiết ẩm ướt, cẩn thận một chút đừng té ngã.”
Cố Kiều vội vàng hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
“Đi làm nhiệm vụ, lát nữa anh phải đi.” Tần Dược nói.
“Đêm nay phải đi.” Cố Kiều kinh ngạc nói:
“Tại sao lúc nãy anh không nói.”