Căn bản là Bành Phương sẽ không ăn thứ này nên bà ta trực tiếp ném vào trong ngăn tủ nhà mình, nhìn cũng không thèm nhìn thêm một cái.
Mà bên kia, sau khi tạm biệt chị dâu Đỗ thì Cố Kiều liền về nhà chuẩn bị cơm tối.
Cô vẫn còn để lại một ít tương hải sản để buổi tối ăn với mì sợi. Mì sợi nấu chín được phủ bởi một lớp nước sốt thơm ngon mê người, dùng đôi đũa quấy nhẹ lên, nước sốt đỏ nóng bỏng lập tức dính vào từng sợi mì. Cô còn làm thêm món trứng tráng chiên xốp giòn mềm mại để ăn kèm với mì nữa. Tần Dược vừa trở về liền ăn hết sạch cả một bát mì lớn.
“Thế nào? Ăn ngon không anh?” Cố Kiều cười hỏi.
“Ăn rất ngon.” Tần Dược không nói dối mà trực tiếp dùng hành động thực tế để thể hiện.
Cố Kiều cười tủm tỉm. Nhìn người khác vui vẻ ăn hết sạch món do mình làm chính là niềm vui lớn nhất của một người thích nấu ăn.
Theo thường lệ thì bát đũa hôm nay là do Tần Dược rửa. Thời tiết hôm nay không tốt, mưa vẫn luôn rơi tí tách tí tách không tiện cho việc gieo trồng nên Cố Kiều chỉ có thể cất hạt giống đi trước. Đang cất hạt giống thì cô nhìn thấy một cậu nhóc khoẻ mạnh kháu khỉnh đang đi về phía mình, đây đúng là Nhị Oa nhà chị dâu Đỗ.
“Sao Nhị Oa lại tới đây thế con?” Cố Kiều đi qua hỏi cậu nhóc.
Trong tay Nhị Oa cầm mấy củ khoai sọ, cười hì hì đáp: “Dì tiên nữ ơi, đây là khoai mẹ con bảo con mang qua cho dì, vẫn mới lắm đấy ạ.”
Cố Kiều bật cười: “Ra là vậy, thay dì cảm ơn mẹ con nhé.” Nói xong lại nhét mấy viên kẹo sữa vào trong tay Nhị Oa.
Cố Kiều cầm khoai sọ về phòng. Cô đang suy nghĩ xem nên dùng chỗ khoai này nấu món gì ngon thì nhìn thấy Tần Dược đang đứng ở cửa cười như không cười nhìn mình.
Cố Kiều nhớ tới cách gọi "dì tiên nữ" kia của Nhị Oa, chắc chắn lúc nãy anh đã nghe thấy hết rồi. Hai bên tai cô lập tức đỏ ửng lên, có chút mất tự nhiên hỏi: “Trên mặt em có cái gì à?”
Tần Dược cười cười trả lời: “Không có gì.”
Ánh mắt của thằng nhóc Nhị Oa kia cũng không tồi. Vợ anh mặc một bộ váy liền áo màu trắng đứng ở kia, khóe miệng cong cong lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ thực sự rất xinh đẹp, không phải tiên nữ thì là cái gì?
Tần Dược biết Cố Kiều da mặt mỏng nên không trêu cô thêm nữa, xoay người đi mất.
Bởi vì ngượng ngùng nên Cố Kiều bèn ở trong phòng bếp nửa ngày để nghiên cứu cách làm khoai sọ. Chờ đến lúc cô ra khỏi phòng bếp thì trời đã tối, đã qua thời gian tắm rửa rồi.
Căn nhà mà bọn họ đang ở hiện tại không có phòng tắm, trước đó Cố Kiều đều xách nước ấm về phòng sau đó đóng cửa vào để tắm rửa.
Nhưng hiện tại Tần Dược đã trở về, mà phòng của bọn họ lại không khóa lại được. Nếu cô tắm rửa ở bên trong thì Tần Dược có thể tiến vào bất cứ lúc nào, mà Cố Kiều cũng không muốn bảo Tần Dược ra khỏi nhà vào lúc trời tối thế này.
Nghĩ nghĩ một lúc, chỉ có thể chờ lát nữa Tần Dược ngủ rồi thì cô tắm rửa sau vậy.
Tần Dược đang đọc sách trong phòng khách thì nghe thấy Cố Kiều nói: “Tần Dược, hay là chúng ta đổi phòng cho nhau đi, cái giường kia ở phòng anh quá chật hẹp.”
Tần Dược lắc lắc đầu: “Em ngủ giường đi.” Giường xếp cứng ngắc khó ngủ, anh sợ Cố Kiều khó chịu.
Thấy Cố Kiều còn định nói thêm gì đó, Tần Dược bèn tùy ý bịa ra một lý do: “Eo của anh không tốt cho lắm, ngủ trên giường xếp sẽ thoải mái hơn.”
“Như vậy sao.” Cố Kiều nhớ rõ mình từng nghe người ta nói rằng nếu eo không tốt thì ngủ trên giường cứng sẽ thấy tốt hơn, chẳng qua cô không nghĩ tới Tần Dược còn trẻ như vậy mà eo đã không tốt rồi. Ài, xem ra cô phải mua thêm nguyên liệu nấu ăn để nấu vài món bồi bổ cho Tần Dược mới được.
Tần Dược vẫn chưa biết lời nói dối do mình thuận miệng bịa ra sẽ tạo thành hậu quả lớn đến thế nào. Tần Dược ngồi đọc sách ở phòng khách, chờ đến khi Cố Kiều ngủ rồi thì anh mới về phòng mình. Kết quả mới vừa nằm ngủ không bao lâu, anh bỗng nhiên bị một vài động tĩnh sột sột soạt soạt đánh thức.