Có đồ ăn ngon như vậy thì ai mà nuốt trôi nổi đồ ăn do nhà ăn nấu nữa cơ chứ!
Vì có măng ngâm và dưa chuột muối Cố Kiều làm nên hai người không chỉ ăn sạch sẽ phần cơm của mình mà ngay cả khi đã ăn no cả bụng rồi mà vẫn còn chưa hết thèm. Đặc biệt là Tiểu Phùng, quả thực cậu chỉ hận sau này không thể tới đây ăn cơm hằng ngày.
Cậu cười hì hì: “Anh Tần à……”
“Còn không mau đi huấn luyện đi!” Tần Dược không cần hỏi cũng biết Tiểu Phùng đang suy nghĩ cái gì, lập tức cắt đứt tâm tư của cậu.
“Anh đi huấn luyện trước, em cứ nghỉ ngơi đi nhé.” Tần Dược muốn đi báo cáo kết thúc nghỉ phép, còn muốn đi tìm Điền lữ trưởng để nói về vấn đề nhà ở nữa.
“Vâng.” Cố Kiều gật gật đầu. Bởi vì đây là đồ ăn lấy từ nhà ăn nên Tần Dược chỉ cần trực tiếp trả hộp cơm về đó là được, không cần phải rửa bát.
Trước khi ăn cơm mọi người đã dọn dẹp nhà cửa xong xuôi nên bây giờ Cố Kiều cũng không có việc gì phải làm, cô bèn lấy chỗ hải sản vừa mới mua ra.
Nói là hải sản nhưng cũng chỉ là một ít cá nhỏ và tôm nhỏ mà cô mua lúc vừa mới lên đảo. Lúc đó, thấy có ngư dân đang bán những thứ này thì cô còn hỏi Tần Dược: “Nơi này được phép buôn bán ạ?”
Tần Dược đáp: “Buôn bán lớn thì không được, nhưng bán ít thì có thể.”
Rốt cuộc thì mọi người đều cần phải ăn cơm, buôn bán nhỏ đổi chút thành quả lao động để duy trì ấm no thì không vấn đề gì cả. Thi thoảng nhà ăn quân đội cũng sẽ thu mua một ít lương thực và hải sản từ chỗ các ngư dân.
Lúc Cố Kiều lên tới đảo tương đối trễ nên cá tôm to đều đã bán xong hết rồi, chỉ dư lại một ít cá nhỏ tôm nhỏ còn sót lại. Vì cũng chẳng ai muốn mua mấy thứ này nên người ngư dân kia liền bán rẻ lại cho Cố Kiều.
Trước khi ăn cơm Cố Kiều cũng đã đem chúng ngâm trong nước để loại bỏ cát bùn, bây giờ chỉ cần lấy bàn chải cọ một chút là sạch sẽ rồi.
Cố Kiều định làm tương hải sản, đây một loại nước chấm sở trường của cô ở kiếp trước. Xung quanh đây có nhiều hộ gia đình như vậy nên lần đầu tiên tới nhà thăm hỏi thì nhất định phải chuẩn bị chút quà tặng, đưa cái này sẽ rất thích hợp.
Cô đã mua đầy đủ các loại gia vị cơ bản ở cửa hàng bách hoá. Sau khi dùng muối và rượu vàng khử đi vị tanh của cá tôm thì cho dầu vào trong một cái nồi đã đặt trên bếp để làm nóng từ trước. Đây là dầu hạt cải do Tần lão thái thái tự mình làm, vừa thơm lại vừa sạch sẽ, một khi cá tôm được đổ vào nồi dầu thì sẽ toả ra mùi hương thơm nức mũi.
Tương hải sản chủ yếu là ngon ở phần hải sản cho nên Cố Kiều không cho quá nhiều gia vị. Sau khi xào xong cá tôm thì cô lại cho thêm tương ớt mà mình tự chế và một chút hành tỏi vào, chờ đến khi cá tôm thấm đều tương ớt và mùi thơm của hành tỏi, độ chín cũng vừa phải thì cô lập tức vớt chúng ra khỏi nồi.
Thực ra nếu cho thêm xì dầu vào thì sẽ càng thơm ngon hơn nữa, nhưng đáng tiếc nơi này lại không có, chẳng qua hương vị bây giờ cũng khá là ổn rồi.
Tương hải sản vừa làm xong thì mùi hương của nó đã toả ra khắp nơi. Một nữ đồng chí đang đi qua cửa nhà Cố Kiều bỗng nhiên dừng bước: “Đây là món gì vậy, sao lại thơm như thế cơ chứ?”
——
Lúc Cố Kiều đang nấu cơm thì Tần Dược lại đi tới sân huấn luyện, gõ cửa văn phòng của Điền lữ trưởng.
“Tiểu Tần đấy à, sao nhanh như vậy mà đã tới rồi thế?”
Tần Dược: “Lữ trưởng, tôi tới báo cáo hết nghỉ phép ạ.”
“Thằng nhóc cậu cần mẫn thật đấy, vừa mới kết hôn xong thì nghỉ phép nhiều thêm một chút cũng đâu có sao đâu.” Điền lữ trưởng cười nói.
Tần Dược trò chuyện với ông vài câu rồi trực tiếp tiến vào vấn đề chính: “Lữ trưởng, trước đây lúc tôi viết báo cáo kết hôn thì đã đề cập qua về việc xin nhà ở rồi. Tôi nhớ là khu nhà phía Tây vẫn còn có rất nhiều nhà đang trống, bây giờ không được phép ở bên kia nữa ạ?”
“Bên kia à……”
Đây là lần đầu tiên trong đời Điền lữ trưởng không biết nên nói tiếp như thế nào, có được phép ở bên kia không? Đương nhiên là được rồi.