Xe lửa đi từ huyện Chương tới tỉnh Nam phải mất hai ngày một đêm, Cố Kiều vừa mới lên xe thì đã bị mùi nồng nặc trong thùng xe làm cho nghẹn họng.
“Làm sao thế?” Phía sau vang lên một tiếng dò hỏi trầm thấp, đây chính là đối tượng mà Cố Kiều vừa mới kết hôn, Tần Dược.
Cố Kiều lắc lắc đầu, gian nan xách hành lý đi về phía trước, càng đi càng cảm thấy may mắn vì Tần Dược đã mua vé giường nằm. Nếu không mua vé giường nằm mà phải ngồi trên loại xe lửa sơn xanh của thập niên 70 này mấy chục tiếng đồng hồ thì có khi Cố Kiều đã mất mạng từ lâu rồi.
Không sai, nơi này là thập niên 70, hôm nay là ngày thứ năm sau khi Cố Kiều xuyên tới đây.
Một giây trước Cố Kiều vừa mới bỏ mình vì một vụ nổ do tai nạn xe cộ gây ra, giây tiếp theo đã sống lại rồi. Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì phát hiện mình vừa bị rơi xuống sông, suýt chút nữa đã chết đuối.
Chẳng qua đây không phải một tai nạn ngoài ý muốn mà là do có người cố ý đẩy cô xuống sông. Người kia chính là Cố Liên, em gái kế của nguyên chủ.
Mẹ của nguyên chủ đã qua đời từ sớm, ba cô rất nhanh đã cưới thêm một người vợ nữa. Mẹ kế của cô tên là Vương Mai Hoa, rất chanh chua, đối với đứa con gái mà người vợ trước để lại là nguyên chủ thì bà ta chán ghét đến tột cùng.
Ông Cố cũng là một người hồ đồ, nghe Vương Mai Hoa thổi gió bên gối nhiều nên đối xử với nguyên chủ cực kỳ không tốt, chỉ thiên vị hai đứa con một trai một gái mà Vương Mai Hoa sinh ra.
Hai người cứ thế mà chậm rãi lớn lên, nguyên chủ trở thành cô gái đẹp nhất làng trên xóm dưới, mà tướng mạo của Cố Liên thì cũng chỉ thường thường mà thôi.
Trong lòng Vương Mai Hoa tức không chịu nổi, cố ý chọn cho Cố Kiều một người đã kết hôn lần hai, Hạ Quốc Vĩ.
Tuy anh ta là đoàn trưởng nhưng đã 35 tuổi, còn có tận ba đứa con, một khi đã gả qua đó làm mẹ kế thì nhất định là cuộc sống sẽ chẳng tốt đẹp chút nào. Hơn nữa nhà họ Hạ còn tỏ vẻ bọn họ đồng ý bỏ ra hai trăm đồng lễ hỏi, điều này càng khiến Vương Mai Hoa vừa lòng không chịu được.
Thế nhưng vào lúc việc hôn nhân sắp bàn bạc xong xuôi thì bỗng nhiên có người đứng ra phản đối, người này không phải nguyên chủ mà lại chính là Cố Liên vừa mới ngã vỡ đầu hai ngày trước, hôm đó mới chậm rãi khôi phục lại.
Cố Liên giống như bị điên vậy, cứ lôi kéo Vương Mai Hoa mà hét to rằng mình phải gả cho Hạ Quốc Vĩ.
Vương Mai Hoa cho rằng con mình bị ma nhập, bèn lôi cô ta sang một bên khuyên bảo hết lời. Thế nhưng Cố Liên dường như đã quyết tâm rồi, hoàn toàn không nghe mẹ mình khuyên, cứ một mực nói rằng mình không phải Hạ Quốc Vĩ thì không gả!
Vương Mai Hoa tức giận không chịu nổi, bà ta đã mất bao công sức mới tìm được một đối tượng tốt đến như vậy cho Cố Liên. Người kia là Tần Dược thôn bên cạnh, 27 tuổi, đã là phó đoàn trưởng, trông cũng rất tuấn tú lịch sự. Người như vậy chẳng lẽ không tốt hơn nhiều so với Hạ Quốc Vĩ hay sao?
“Rốt cuộc là tại sao con cứ nhất quyết muốn vội vàng đi làm mẹ kế nhà người ta thế? Con đây là muốn làm mẹ tức chết hay sao!” Vương Mai Hoa khóc đến vang trời, “Tuy Tần Dược kia vẫn chỉ là phó đoàn trưởng, thế nhưng cậu ta còn trẻ như vậy cơ mà! Mấy năm sau cậu ta nhất định sẽ thăng lên thành đoàn trưởng thôi!”
“Không, cả đời này anh ta cũng không lên làm đoàn trưởng được đâu.” Cố Liên lén nhỏ giọng nói.
Không sai, Cố Liên bây giờ đã không còn là Cố Liên trước đây nữa, cô ta đã trọng sinh trở về từ hai mươi năm sau.
Đời trước Cố Liên chỉ biết nghe lời mẹ mình nên đã tìm mọi cách để được gả cho Tần Dược.
Ngay từ đầu thì đúng là bị diện mạo của anh lừa gạt, nhưng không nghĩ tới Tần Dược này lại giống y như cục đá cứng ngắc vậy, vừa lạnh nhạt vừa ít nói, trong lòng chỉ biết đến huấn luyện mà thôi. Anh ta còn trẻ mà đã qua đời vì ngoài ý muốn, sau khi chết còn để hơn một nửa tài sản lại cho cháu trai mình, hại cô ta phải làm quả phụ thủ tiết cả đời.