Lục Chính Kim nhìn thấy Lưu Tử được người nâng lại đây, sắc mặt trắng bệch tái mét, miệng vết thương trên đùi vô cùng dữ tợn, một người đàn ông không choáng váng khi gặp máu như anh ta nhìn thấy cũng muốn ngất.
“Mau mau mau!”
Mọi người lao đi.
Bên kia bác sĩ Kim đã nhận được tin, nhanh chóng bảo người khác tản ra đừng trở ngại công tác. Anh ta liếc nhìn Lâm Uyển một cái, hô: “Đến hỗ trợ!”
Lục Chính Hà không chịu thua, cũng chạy tới: “Bác sĩ Kim, mấy ngày nay tôi hỗ trợ cho anh, tôi thuận tay.”
Bác sĩ Kim thiếu chút nữa nói cô hỗ trợ chỉ thêm phiền, bởi vì lười nên không nói.
Tuy rằng anh ta lười biếng không thích nói chuyện, động tác đối với người bệnh lại rất nhanh nhẹn.
Lâm Uyển bảo Lục Minh Lương tránh cùng những người khác không nên nhìn, nhưng Lục Minh Lương chạy sang một bên trốn đi lại lấy tay che con mắt nhìn lén.
Lâm Uyển rửa tay, lại dựa theo phân phó của bác sĩ Kim đi chuẩn bị đồ cầm máu như ống cao su, băng gạc, thuốc cầm máu vân vân, Lục Chính Hà chen vào lấy của cô: “Cô đứng lên, đây là công việc của tôi.”
Mấy ngày nay cô ta ép buộc đến giúp đỡ, lại cảm thấy đương nhiên là công việc của mình.
Lâm Uyển cũng không chiều cô ta, trực tiếp đem đồ đi, lạnh lùng nói: “Đừng quấy rầy.”
Cứu người như cứu hoả, ai cùng cô tốn hơi thừa lời!
Nhưng mà, dù là tình hình chung cô cũng sẽ không nhường cơ hội của mình cho Lục Chính Hà, phải tranh thủ cho bản thân!
Lâm Uyển bưng khay chạy qua hỗ trợ cho bác sĩ Kim.
Bác sĩ Kim vớ lấy cây kéo cắt xoẹt quần Lưu Tử ra, Lâm Uyển lập tức dùng ngón cái ấn giữ mạch máu phía trên miệng vết thương, giảm tốc độ máu chảy.
Bác sĩ Kim lấy ông cao su buộc lên, sau đó bắt đầu xử lý miệng vết thương.
Lục Chính Hà đến gần muốn hỗ trợ, nhưng cô ta không rửa tay không khử trùng, vươn tay muốn đi lấy băng gạc. Bác sĩ Kim lạnh mặt, quát: “Buông! Tránh ra!” Trên người không biết bao nhiêu vi khuẩn! Lục Chính Hà ủy khuất đến đôi mắt đều đỏ, bác sĩ Kim lại làm như không thấy.
Lâm Uyển cầm nước muối sinh lí giúp anh ta rửa miệng vết thương, bác sĩ Kim lại phụ trách rửa sạch thêm một bước nữa, rửa sạch vật bẩn bên trong, xem tình huống để cần khâu lại.
Động tác của bác sĩ Kim vô cùng nhanh chóng, hoàn toàn không lờ đờ như bình thường: “May là không có thương tổn tới động mạch.”
Nếu vết cắt chân ngay động mạch chủ, nơi này cách bệnh viện quá xa chỉ sợ sẽ có nguy hiểm, bởi vì nếu động mạch chủ bị cắt vỡ mấy phút có thể sẽ chết.
Anh ta thấy trên tay trên người Lâm Uyển trên tay đều dính máu, cũng không ngại bẩn, vẻ mặt cũng bình tĩnh không có bộ dáng choáng váng, sợ hãi, ghét bỏ khi gặp máu, trong lòng cho phép cô làm người nối nghiệp.
“Được, cô được chọn.” Anh ta bảo Lâm Uyển tự mình đi đại đội báo cáo.
Lâm Uyển cũng có ấn tượng tốt với anh ta: “Cảm ơn bác sĩ Kim.” Cô lại lấy ra sổ ghi chép trả lại cho anh ta.
Bác sĩ Kim thuận miệng nói: “Cô cầm xem đi, không hiểu cứ hỏi, làm bác sĩ không thể chỉ tốt bề ngoài.”
Lâm Uyển lại tỏ thái độ sẽ nghiêm túc học tập làm bác sĩ thật tốt sau đó xin từ biệt.
Lục Minh Lương nhảy lại đây: “Oa oa oa, thím ba!”
999: “Ký chủ tuyệt quá, Tiểu Cửu phải học tập ký chủ! La la la ~~”
Mấy cô gái đến thi thấy Lâm Uyển giúp bác sĩ Kim cấp cứu, đều tâm phục khẩu phục, đều nói bác sĩ Lâm làm tốt lắm, bọn họ chịu thua.
Cô gái mượn giấy bút Lâm Uyển vỗ Lâm Uyển một cái, ha ha cười nói: “Bác sĩ Lâm, cô được đó. Thật lợi hại!”
Lâm Uyển cười: “Tôi từng học hai năm.”
Cô nhất định phải biến nó thành sự thật, như vậy có thể giải thích rất nhiều vấn đề. Thật ra khi nguyên chủ ở nhà mẹ đẻ quả thật từng học qua, nhưng bởi vì trong nhà bận chuyện, bản thân cô không thích học tập, cho nên học không tốt.
“Tôi ở phía sau nhà họ Trương, tôi tên là Khâu Thủy Anh.”
Lâm Uyển gọi cô ta là chị Khâu, hai người xem như làm quen.
Lâm Uyển dẫn Lục Minh Lương đến đại đội, có mấy đứa con nít đang chơi nhảy ô ở trong đó, Lục Minh Lương nhanh chóng qua đó giúp vui.
Lục Chính Đình đang luyện tập đi đường bằng hai cây nạng, trên xe lăn của anh trang bị một cặp nạng xếp lại, nguyên liệu là thép tinh luyện tốt nhất, ngồi xe lăn một khoảng thời gian thì luyện tập cái này một chút.
Anh đã kiên trì một khoảng thời gian, mồ hôi theo cằm nhỏ giọt xuống, trước ngực sau lưng đều ướt đẫm. Anh ẩn nhẫn nghị lực, tuy rằng khó chịu lại yên lặng kiên trì, giống như không biết đau đớn mệt mỏi.
Lâm Uyển nhìn thoáng qua, lại nhìn một cái, Lục Chính Đình đứng lên càng đẹp trai. Bởi vì vóc dáng cao lớn, khí thế càng sung túc, hơn nữa khi anh yên lặng ẩn nhẫn, mày rậm ngưng kết mồ hôi, trên lông mi thật dày cũng vươn mồ hôi trong suốt, đôi mắt thâm u lãnh đạm giống như được nước rửa trôi càng thêm sáng ngời khiếp người.