Ý thức được điểm này, trong đầu cô đột nhiên dâng lên vô số tin tức, đều liên quan đến trí nhớ của nguyên chủ và nội dung cốt truyện, lượng tin tức quá nhiều xông đến như thủy triều, khiến cho đầu cô như muốn nứt ra, đau đến mức làm cô kêu lên.
“Uyển Uyển, Uyển Uyển, con tỉnh rồi, cảm ơn trời đất!” Mẹ Lâm dừng khóc, vội vàng kiểm tra con gái, đè tay của cô xuống, không cho động vào băng gạc trên đầu.
Lâm Uyển đã biết ngọn nguồn mọi chuyện, biết huyệt thái dương bị thương, chuyện này không thể xem thường.
Cô nhìn thoáng qua mẹ của nguyên chủ, bởi vì sức khỏe không tốt, cho nên mẹ Lâm già hơn tuổi, lại thêm thời gian dài vất vả, nhìn già hơn tuổi thật mười mấy tuổi.
Mẹ Lâm lau nước mắt: “Uyển Uyển, con đừng sợ, Cường Tử đã đi theo cha con, bọn họ đi tìm cán bộ đại đội của nơi này, để cán bộ chủ trì lẽ phải, nhà họ Lục kia dám ức hiếp con, cho dù phải liều cái mạng già này, mẹ cũng phải đòi công bằng cho con.”
Từ trước đến nay Lâm Uyển luôn một thân một mình chống đỡ mảnh trời riêng, không ngờ mẹ Lâm lại bảo vệ con gái mình như thế, trong lòng nhất thời dâng lên cảm động và bi thương, nguyên chủ đã không còn nữa.
Nước mắt cô chảy ra, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con không sao đâu.”
Mẹ Lâm thấy con gái mình đã tỉnh lại, gọi bên ngoài bưng bát canh trưng lên cho cô uống.
Rất nhanh đã có một người phụ nữ bưng một bát canh trứng đến, mẹ Lâm nhận lấy, đỡ con gái dậy đút cho cô.
Uống canh trứng, đầu óc Lâm Uyển tỉnh táo hơn, sau đó nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện của mấy người đàn ông.
Người nhà họ Lâm nói nhất định phải đòi một lời giải thích thỏa đáng, nhất định phải trói Lục Chính Kỳ về, nhà họ Lục nói nhất định sẽ cho một công bằng, bọn họ sẽ không trốn tránh trách nhiệm, ồn ào một lúc cũng không có kết quả.
Có người quát: “Nhà họ Lục các người như thế là không tử tế, nếu cứ như thế, chúng tôi sẽ đón con gái về, sinh lễ kia, chúng tôi cũng không trả lại, chúng tôi sẽ tìm một nhà tốt hơn cho con bé!”
Giọng nói của một bà cụ vang lên: “Mấy người nghĩ cũng hay lắm, nhà chúng tôi bỏ ra nhiều sính lễ hơn nhà người khác, không cưới nữa thì phải trả về, một hạt bụi cũng không thể thiếu.”
Nghe thấy bọn họ ầm ĩ, Lâm Uyển đã rõ chuyện gì xảy ra.
Nhà họ Lâm là nhà bác cả lo liệu việc nhà, nếu như cô bị từ hôn đuổi về nhà ngoại, người trong tộc sẽ cảm thấy mất mặt, ảnh hưởng đến các anh chị em khác cưới vợ, lấy chồng. Bác cả sẽ lập tức tìm nhà gả cô đi, mà cô vừa mới bị nhà họ Lục từ hôn, nhà tử tế sẽ không cần, chỉ có thể gả cô cho mấy kẻ lưu manh gì đấy, cho dù cha mẹ cô không đồng ý, cũng chẳng còn cách nào khác.
Nói trắng ra, gia thế của nhà mẹ cô yếu, hai anh trai mười mấy tuổi đã mắc chứng động kinh, bây giờ căn bản không thể lao động bình thường, mà cha cô còn hơn thế nữa, vì nuôi gia đình, mấy năm trước đây ông ấy liều mạng làm việc, mệt đến mức cả người bệnh tật, hiện tại còn thường xuyên ho ra máu, dựa theo nội dung cốt truyện thì chỉ gắng gượng không quá hai năm nữa là qua đời.
Cứ như thế, hai bộ xương già như bọn họ còn liều mạng làm chỗ dựa cho con gái, Lâm Uyển đương nhiên không thể trở về nhà mẹ đẻ, gây thêm phiền cho bọn họ.
Dựa theo nội dung cốt truyện, năm đó sau khi nguyên chủ tỉnh lại thì oán hận nam chính Lục Chính Kỳ, thề phải cho anh ta ngột ngạt, lại thêm không thể trở về nhà mẹ đẻ, cô ấy hờn dỗi gả cho anh ba tàn tật của Lục Chính Kỳ là Lục Chính Đình. Từ đó ở lại nhà họ Lục.
Sau khi ở lại nhà họ Lục, nguyên chủ bắt đầu hắc hóa, càng ngày càng trở nên cực đoan, cả một đời cố gắng tạo ra ngột ngạt cho nam nữ chính, liên tục bị vả mặt nhưng sống chết không chịu sống cho chính mình, sau cùng kết cục vô cùng thê thảm, thậm chí liên lụy đến con nuôi hắc hóa, dẫn đến Lục Chính Đình chết thảm.
Nghĩ đến nội dung cốt truyện trong tương lai, Lâm Uyển không khỏi rùng mình, cô tuyệt đối sẽ không giẫm theo lên vết xe đổ đấy.
Hơn nữa cô mang theo hệ thống chữa bệnh, hoàn toàn có thể sống tốt.
Cô không thể trở về nhà cha mẹ đẻ để gây thêm phiền phức, cô có thể ở lại nhà họ Lục, cho dù Lục Chính Kỳ không quay về, cô chiếm lấy thân phận vợ anh ta, anh ta dám phạm tội trùng hôn, cô sẽ dám kiện anh ta, còn cả Lục Chính Đình nữa.