Có điều trước khi nấu ăn, Tô Nguyệt còn lấy ra bột mì, cô muốn làm mấy cái bánh trung thu mang đi, vừa lúc cũng phù hợp với khung cảnh Tết Trung Thu.
Mấy ngày hôm trước, tất cả bánh trung thu cô làm đã bán hết rồi, trong nhà cũng không dư lại. Kỳ thật, nếu còn dư lại cô cũng không mang đi, bởi vì đồ làm từ hôm trước sao ngon bằng bánh mới ra lò được?
Tốn hơn một tiếng đồng hồ chuẩn bị bánh trung thu, lúc này Tô Nguyệt mới lấy ra xương sườn cô vừa dùng phiếu thịt mua về ở công xã do Hàn Ái Dân đưa cho.
Thời đại này, hầu như nhà ai cũng thiếu chất béo, chỉ có thời điểm lễ tết mọi người mới dám thưởng thức một chút thức ăn mặn, vậy mới nói, chẳng món ăn nào khiến cho người ta vui vẻ hơn món thịt. Bởi vậy, Tô Nguyệt tính toán làm một đĩa sườn heo chua ngọt mang đi, đến lúc đó chỉ cần bỏ vào nồi hâm nóng lại một chút là có thể bưng lên bàn.
Đầu tiên, Tô Nguyệt nhúng xương sườn qua nước sôi, sau đó cô cho vào nồi đảo sườn khoảng ba mươi phút. Khâu này cực kỳ quan trọng. Nếu dùng xương sườn tươi trực tiếp bỏ vào xào, chắc chắn thịt sẽ bị dai, mà sau khi xào lại bỏ sườn vào chiên lên, như vậy xương sườn sẽ trở thành ngoài giòn trong mềm, hương vị tròn trịa.
Sau khi làm đầy đủ công đoạn, lại bỏ thêm các loại gia vị vào ướp xương sườn, ướp tầm hai mươi phút mới vớt ra bỏ vào nước rửa sạch, chắt bớt nước, sau đó bỏ vào chảo nóng chiên, tới khi sườn có màu óng ánh.
Đúng vào lúc này, cô lại đổ phần canh thịt vừa nấu lúc nãy vào trong nồi, cùng với phần nước dùng để ướp xương sườn và không quên bỏ thêm ba muỗng đường trắng, non nửa muỗng muối vào trong nồi.
Nêm nếm xong gia vị, cô bắt đầu thổi cho lửa lớn lên, tới khi nước trong nồi sôi, mới chuyển qua đun lửa nhỏ cho phần nước trong nồi từ từ keo lại.
Tới khi nước trong nồi sườn đã keo lại, Tô Nguyệt mới cho một thìa dấm vào nồi, hương vị chua chua ngọt ngọt lập tức toả ra.
“Oa, thơm quá, Tô Nguyệt, cô lại làm món gì ngon vậy?” Ngô Hiểu Hiểu hít hít cái mũi, chui vào phòng bếp, trên mặt cô ấy hiện lên vẻ thèm muốn chết rồi đây.
Không riêng gì Ngô Hiểu Hiểu, mọi người cũng bị mùi hương này hấp dẫn, chịu không nổi theo sau cô ấy chạy vào phòng bếp. Không còn cách nào khác, mùi hương này quá mê người.
Tô Nguyệt vừa rải hành thái cùng hạt mè lên trên xương sườn một bên trả lời các cô: “Bác Hàn mời tôi giữa trưa nay qua nhà bác ấy đi ăn cơm, tôi nghĩ rằng nếu mình đi tay không thì không hay, cho nên làm đĩa sườn heo chua ngọt mang đi.”
Mọi người đều biết quan hệ giữa Tô Nguyệt và nhà họ Hàn rất tốt, cho nên cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ có Ngô Hiểu Hiểu uỷ khuất nói: “Vậy là trưa nay mấy người chúng tôi không được ăn món cô nấu rồi, thật thất vọng mà.”
Tô Nguyệt đem xương sườn còn dư lại trong nồi múc ra bên ngoài, sau đó cũng rải lên hành thái hạt mè, cười nói: “Tuy rằng trưa nay tôi không ăn cơm cùng mọi người, nhưng mọi người cũng được ăn món tôi làm mà. Nào, đây là xương sườn tôi phần cho mọi người đó. Tới trưa mọi người đun nóng lại là ăn được.”
“Oa, Tô Nguyệt làm sao mà cô tốt như vậy chứ!” Ngô Hiểu Hiểu cảm động không nói nổi nữa rồi. Cô ấy lao tới ôm chặt Tô Nguyệt, nếu không phải Tô Nguyệt ngăn lại, cô ấy còn muốn hôn Tô Nguyệt một cái.
Những người khác đều bị cô ấy chọc cho buồn cười.
Lúc này trong đầu Tô Nguyệt lại lần nữa vang lên thanh âm của hệ thống: [Chúc mừng ký chủ, món sườn heo chua ngọt đạt tới cấp B, khen thưởng hai mươi điểm tích luỹ.]
Ban đầu khi nghe thấy tiếng nhắc nhở, Tô Nguyệt còn có chút ngạc nhiên, nhưng trong khoảng thời gian này, cô đã quá quen thuộc với thanh âm của hệ thống rồi, cô chỉ nhìn thoáng qua giao diện điểm tích luỹ rồi không để ý tới nữa.
Dù sao con số mong muốn của cô là tám trăm điểm tích luỹ cơ mà, bây giờ vẫn còn sớm lắm.