Bản thân Hàn Ái Quốc thì chẳng có gì phải sợ, anh chỉ sợ làm cho Tô Nguyệt bị mang tiếng mà thôi. Nghĩ đi nghĩ lại, tốt hơn hết là anh không nên tùy tiện tới cửa tìm Tô Nguyệt, mà anh cho Tráng Tử một khối đường, để nó đi vào gọi Tô Nguyệt ra ngoài này.
Lúc này Tô Nguyệt mới hiểu rõ vì sao anh phải làm như vậy.
Sau khi tới nơi này, tự nhiên cô cũng hiểu những thói xấu của người dân nơi đây. Vào buổi tối, Hàn Ái Quốc còn tới tìm cô, nếu như bị những người hay buôn chuyện nhìn thấy, chắc chắn bọn họ sẽ thêu dệt nên một câu chuyện lén lút cực kỳ lâm ly bi đát cho xem.
Ngay cả cô cũng không nghĩ tới, vậy mà một người đàn ông như Hàn Ái Quốc lại liên tưởng ra rồi, còn chu đáo tới mức này...
Vừa nghĩ vừa âm thầm cười ngọt ngào, Tô Nguyệt tiếp tục đi về phía trước vài bước. Đến trước mặt Hàn Ái Quốc, cô vươn một ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc lên cánh tay anh, nói: “Anh Hàn chúng ta đi vào bên trong nói chuyện, nếu bị người thấy hai người chúng ta đứng ở trên đường nhỏ sẽ không hay.”
Hàn Ái Quốc cũng không biết vì sao, rõ ràng cô chỉ chọc nhẹ nhàng như vậy, nhưng trên cánh tay anh dường như có một luồng điện vừa đi qua, điện giật làm cánh tay anh tê dại, thân thể còn hơi căng cứng. Lúc này căn bản anh đã quên mất mình vừa mới nói rõ nguyên nhân hôm nay anh tới tìm cô rồi, vì sao còn phải đi vào bên trong nói chuyện nữa.
Tô Nguyệt thấy anh vẫn đứng im, cô lại dùng đầu ngón tay chọc chọc vào anh: “Anh Hàn, tại sao anh cứ đứng im vậy?”
“A.” Hàn Ái Quốc vội vàng chống gậy bước đi, chẳng qua bước chân anh hơi cứng ngắc một chút, may mắn vì anh chống gậy đi đường cho nên không ai nhận ra được.
Tìm được một nơi khá trống trải, lúc này Hàn Ái Quốc mới ngừng chân, anh lại quay qua Tô Nguyệt một lần nữa nói cho cô nghe nguyên nhân hôm nay anh tới đây: “Thanh niên trí thức Tô, mẹ tôi mời cô ngày mai tới nhà chúng tôi ăn bữa cơm trung thu, cảm ơn cô lần này đã cho em tư nhà tôi cơ hội kiếm tiền.”
Tô Nguyệt đứng cách anh khoảng hai bước, cô chắp tay sau lưng, ngửa đầu nhìn anh, cười gật đầu nói: “Được ạ, ngày mai tôi sẽ tới nhà làm phiền mọi người.”
“Ừm.” Hàn Ái Quốc cảm thấy lời đã nói xong, anh cũng không còn gì muốn nói nữa, lập tức mở miệng: “Vậy chúng ta về thôi.”
Tô Nguyệt: Người này tại sao lại ít nói như vậy chứ? Không thể nói nhiều hơn hai câu được sao?
Thôi được rồi, nếu anh đã ít lời, vậy người nhiều lời phải là cô, vì thế Tô Nguyệt chủ động mở miệng hỏi: “Anh Hàn, nghe nói anh tham gia quân ngũ sao?”
Hàn Ái Quốc: “Ừm.”
Sau khi nói xong, có khả năng anh cũng ý thức được mình nói quá ít, vậy nên anh lập tức bổ sung thêm: “Hiện tại chân bị thương, cho nên đã về nhà rồi.”
Khi anh nói tới chuyện chân bị thương, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh tới mức nếu người không biết nghe qua còn tưởng vết thương của anh rất nhỏ nhặt, qua một đoạn thời gian sẽ khỏi.
Nhưng Tô Nguyệt biết, ngay cả bác sĩ của viện quân y cũng không thể chữa khỏi vết thương này cho anh, hơn nữa với trình độ y học của thời đại này căn bản không có cách nào trị được.
Dù vậy trên mặt anh không hề có chút suy sụp hay thống khổ nào cả, giống như anh không hề để bụng bất kỳ chuyện gì, ngay cả vì bị thương mà phải rời khỏi cuộc sống quân nhân anh vốn yêu thích, cũng như từ nay về sau anh phải sống cuộc đời của một người tàn tật.
Nhưng làm sao có thể xem như không có chuyện gì như vậy chứ? Chẳng qua vì cảm xúc của anh đã ẩn giấu thật sâu trong lòng, không hề muốn thể hiện ra cho người khác thấy, càng không muốn vì chuyện của anh khiến cho người thân lo lắng
Người đàn ông này, nguyện nhận lấy tất cả những chua xót về mình.
Tô Nguyệt cố nén xuống những tâm tư trong lòng, cô dành cho anh một ánh mắt cổ vũ, sau đó cực kỳ kiên định mà nói: “Anh Hàn, tôi khẳng định với anh, chân của anh rất nhanh sẽ lành lại thôi, đến lúc đó, anh phải một lần nữa trở về quân đội nhé.”