Tô Nguyệt chớp chớp mắt, cô còn tưởng Hàn Ái Quốc sẽ đề cử em hai hoặc em ba nhà họ Hàn? Không nghĩ tới anh đã chọn em tư, đứa nhỏ nhất nhà anh cho cô.
Có điều, khi cô nghe bà Hàn trình bày, cô cũng cảm thấy em tư nhà anh rất thích hợp. Những đứa nhỏ ở trong thôn ra đồng làm việc cũng không được mấy công điểm, chúng nó ở nhà cũng chẳng có việc gì nhiều, chạy đi chạy lại làm việc cho cô rất hợp lý.
Lúc này bà Hàn tiếp tục nói: “Tiểu Tô à, bác cũng không phải ham chút tiền ấy của cháu nên mới đề cử thằng tư nhà bác, kể cả Ái Quốc nhà bác cũng không phải loại người này. Cháu có biết vì sao bác không đề cử thằng hai, thằng ba nhà bác cho cháu không? Hai người lớn nhà bác đề cử thằng tư không chỉ vì nó có khả năng làm việc này, còn vì một điều khác, không phải bác làm mẹ thì khoe khoang con của mình đâu. Thực tế, phẩm chất thằng tư nhà bác giống anh cả của nó, người thông minh nhưng không thích dùng mánh lới, càng không lười biếng, nó đã nhận nhiệm vụ, chắc chắn sẽ thực hiện nghiêm túc, tuyệt đối không kéo chân sau của cháu, cũng sẽ không hại cháu. Nếu cháu cảm thấy có thể, bác sẽ bảo thằng nhỏ qua phụ giúp cháu.”
Tô Nguyệt vội vàng nói: “Bác, bác khách khí quá ạ. Bác đã để cho em tư làm chân chạy vất vả cho cháu là cháu biết ơn bác lắm rồi. Bác và anh Hàn đều đã nói em tư có thể, vậy em ấy tuyệt đối có thể. Cháu tin tưởng hai người.”
Nghe xong lời này, bà Hàn vui vẻ vô cùng, ý tưởng trong lòng bà lại rục rịch lên. Có điều, bà chỉ suy nghĩ tới thôi, cũng không vội vã nói ra, còn cần thời gian chứng minh mới được, sau đó, bà nhìn cô thêm một chút nữa mới nói: “Vậy được rồi. Tiểu Tô, sáng mai bác sẽ kêu thằng tư nhà bác qua đây đi bán bánh trung thu cho cháu. Bác đã dặn dò nó cẩn thận rồi, không được nói chuyện này với ai, cháu không cần lo lắng.”
Tô Nguyệt: “Dạ. Vậy sáng mai phiền bác nói với em tư một tiếng, tới đây bán bánh trung thu cho cháu, cháu có một nơi muốn nhờ em ấy đi một chuyến.”
Bà Hàn rất sảng khoái đồng ý với cô, lúc này mới đứng lên nói: “Được rồi, bác không chậm trễ cháu ăn cơm nữa, mau đi ăn thôi, bác cũng về nhà ăn cơm.”
Tô Nguyệt tiễn bà ấy đến cửa, cô nhìn theo bà đi cho tới khi không còn thấy bóng dáng nữa, lúc này mới trở về tiếp tục ăn cơm.
Những người khác hỏi bà Hàn tới làm gì, cô chỉ nói bà tới cảm ơn lần trước cô đưa Bánh Trứng Gà cho nhà họ. Những người khác cũng không hoài nghi điều gì.
Chỉ có Lý Tiểu Thanh hơi rõ ràng chuyện Tô Nguyệt cùng bà Hàn đang nói.
Đã tìm được người phụ trách bán đồ rồi, tất nhiên là Tô Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sau khi cô rửa mặt, lập tức leo lên nằm ở trên giường, lúc này, cô mới có thời gian nghĩ tới chuyện cửa hàng của hệ thống.
Hiện tại điểm tích luỹ của cô đã đạt tới hai mươi tư điểm, có thể tiến vào cửa hàng.
Thật sự vô cùng chờ mong.
Tô Nguyệt kêu gọi hệ thống: “Hệ thống, tao muốn đi vào cửa hàng.”
Hệ thống lập tức trả lời: [Được rồi ký chủ, hiện tại tôi mở ra quyền hạn tiến vào cửa hàng cho cô.]
Giây tiếp theo, trong đầu Tô Nguyệt lập tức xuất hiện một cánh cửa lớn, cô âm thầm suy nghĩ muốn mở ra cánh cửa kia, cánh cửa ấy lập tức tự động mở ra, mà ý thức của cô cũng tiến vào bên trong cánh cửa.
Thế giới đằng sau cánh cửa đó chính là cửa hàng của hệ thống.
Không gian nơi này vô cùng rộng lớn, còn có rất nhiều đài triển lãm đang lơ lửng giữa không trung, trên mỗi một đài triển lãm đều có một món hàng, phía trước đài triển lãm đều có một tấm bảng, ghi rõ ràng tên và phần giới thiệu có liên quan tới hàng hoá bên trên.
Tô Nguyệt từ từ nhìn qua từng đài từng đài một. Cô phát hiện hàng hoá nơi này đúng là rực rỡ muôn màu, có quá nhiều chủng loại, với mẫu mã cực kỳ phong phú, bất cứ công dụng nào cũng có. Nhìn nơi này cực kỳ giống bảo tàng kho báu ở kiếp trước, tới nơi này, cô cảm thấy thân thiết y như vừa trở về nhà vậy.