Hệ thống nói:
[Bởi vì Hàn Ái Quốc đời đời kiếp kiếp đều là quân nhân, cả đời chính khí, bảo vệ quốc gia, cứu vớt vô số sinh linh, bảo hộ vô số sinh mệnh, có thể nói là công đức vô lượng. Hắn có cống hiến cực lớn cho Thiên Đạo, người như vậy không nên có kết cục như thế này. Thiên Đạo vốn rất công bằng, sẽ không khoanh tay đứng nhìn một người công đức vô lượng như hắn cứ như vậy mà tan biến đi. Cho nên chúng tôi đã lựa chọn cô, phái cô tới cứu vớt vận mệnh của hắn, cũng đưa cuộc đời các cô trở về quỹ đạo vốn có.]
“Hoá ra mọi chuyện là như vậy.” Tô Nguyệt lẩm bẩm.
Một người đàn ông tốt như thế, lại vì cứu kiếp trước của cô mà từ bỏ số phận của chính mình, có lẽ hắn thực sự yêu thương cô của kiếp trước.
Tuy cô chưa từng yêu thương bất kỳ ai, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không khát khao có được một tình yêu đích thực.
Cô vẫn luôn mong mình sẽ có một tình yêu thật đẹp, muốn có một người đàn ông có thể vì cô mà đi qua ba ngàn con sông chỉ múc một gáo nước uống, một người đàn ông có thể cùng cô đi tới răng long đầu bạc.
Cũng bởi vì khát khao này, cho nên lúc sinh thời cô mới thận trọng với tình yêu như vậy, thà không có còn hơn chọn lầm người. Cô vẫn luôn chờ đợi, chờ tới khi gặp được một người do số mệnh sắp đặt cho mình.
Hiện tại biết rõ có một người đã từng vì kiếp trước của cô mà trả giá và hy sinh nhiều như vậy, làm sao cô không xúc động cho được. Cô cũng là con người chứ có phải gỗ đá đâu.
Tô Nguyệt đột nhiên rất muốn trông thấy người đàn ông tên là Hàn Ái Quốc này.
Giờ phút này, trong lòng cô đột nhiên không còn một chút khó chịu nào nữa. Nếu hệ thống tùy tiện để cho cô cưới một người hoàn toàn xa lạ, hơn nữa còn phải móc hết gan ruột ra vì đối phương, chắc chắn cô sẽ có khúc mắc, cho dù vì mạng sống mà hoàn thành nhiệm vụ này, cô cũng không vui vẻ gì.
Nhưng sau khi nghe lời giải thích của hệ thống, những khúc mắc này lập tức biến mất. Mục đích bây giờ của cô không còn mang tính chất hoàn thành nhiệm vụ nữa, ngược lại cô thực sự nguyện ý đi trợ giúp người đàn ông này. Chỉ vì hắn đã đối xử tốt với cô ở kiếp trước và kiếp này cô muốn bù đắp cho hắn, tất cả chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Tô Nguyệt lập tức chủ động mở miệng dò hỏi: “Hệ thống, tiếp theo tao nên làm cái gì, hơn nữa, phải trợ giúp hắn như thế nào?”
Sự tích cực của Tô Nguyệt khiến cho hệ thống rất vui mừng, nó nhanh chóng trả lời:
[Nhiệm vụ kế tiếp của cô chính là tìm biện pháp để tiếp xúc với Hàn Ái Quốc, để cho hắn nảy sinh tình cảm với cô, nguyện ý cùng cô kết làm vợ chồng, như vậy cô mới có thể ở ở bên hắn, giúp hắn vượt qua những biến cố trong cuộc đời.]
“Hiện tại hắn cũng ở thôn Hàn Gia sao? Hắn có quen biết tao không?”
Hệ thống:
[Từ nhỏ đến lớn Hàn Ái Quốc đều bị vận đen quấn thân. Lần này khi chấp hành nhiệm vụ, hắn bị trọng thương, dẫn tới hai chân coi như phế đi. Trình độ khám chữa bệnh ở thời đại này căn bản không thể chữa khỏi cho hắn, bất đắc dĩ mới bị bộ đội trả về. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đời này của hắn không bao giờ đi lại được nữa.]
Lời này làm Tô Nguyệt khiếp sợ, cô vội vàng từ trên giường bật dậy. Cũng không quan tâm tới cảm giác đầu váng mắt hoa, cô đã vội vàng mở miệng: “Tại sao lại như vậy! Không được, không thể như vậy, tao phải làm sao bây giờ?”
Hệ thống: [ Nếu không có cô xuất hiện, kết cục của Hàn Ái Quốc chắc chắn sẽ là như thế. Nhưng hiện giờ cô đã xuất hiện, kết cục sẽ thay đổi, nhiệm vụ của cô chính là cứu vớt hắn. Cho nên, sau khi cô thành công tiếp cận được hắn, tôi sẽ trợ giúp cô chữa khỏi cho Hàn Ái Quốc.]
Nghe hệ thống nói như vậy, cuối cùng Tô Nguyệt dũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cho dù Hàn Ái Quốc không có chút liên hệ sâu xa nào với cô, cô cũng không hy vọng một người anh hùng như hắn lại có kết cục bi thảm tới nhường này.
Người anh hùng chẳng phải nên có một kết thúc hạnh phúc mỹ mãn hay sao?
Cho nên, nhiệm vụ kế tiếp của cô cũng là một hành động vô cùng có ý nghĩa.
Tuy rằng cô đã cơ bản biết rõ tình huống hiện tại của mình, nhưng Tô Nguyệt vẫn có chút lo lắng, cô hỏi: “Hệ thống, hiện tại tao đã thay thế nguyên chủ, nhưng tao có thể bị người phát hiện hay không? Cũng tại tính cách của tao và nguyên chủ hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa tao lại không biết cách bắt chước bộ dáng của nguyên chủ.”
Bởi vì tâm tình của nguyên chủ không tốt, hơn nữa tính cách lại hướng nội. Sau khi cô ấy tới nơi này, tính cách càng ngày càng trở nên kỳ quái, không thể nói chuyện cùng những người khác, vừa làm việc xong đã vội vã trở về phòng đóng cửa lại, quả thực rất có thái độ muốn ngăn cách với cuộc sống bên ngoài.