Cùng với thanh âm của hệ thống, con số trên giao diện điểm tích luỹ trong đầu Tô Nguyệt lại lần nữa biến động, từ mười bốn biến thành hai mươi bốn.
Tô Nguyệt kinh hỉ đến nỗi mở to đôi mắt, vô cùng vui sướng.
Hai mươi bốn! Rốt cuộc điểm tích luỹ của cô cũng vượt qua con số hai mươi rồi! Cô đã có thể tiến vào cửa hàng!
Hệ thống rất thức thời, đặt ngay vấn đề: [Hiện tại ký chủ có muốn lập tức tiến vào cửa hàng hay không?]
Tô Nguyệt thoáng bình tĩnh lại một chút, cuối cùng cô vẫn lắc đầu: “Tạm thời không được, tao sắp phải đi làm việc rồi, chờ tới buổi tối lại xem.”
Dù sao cửa hàng vẫn nằm ở yên đó không chạy đi đâu được.
Hệ thống: [Được.]
Ăn xong cơm sáng, mọi người cùng đi làm việc.
Lý Tiểu Thanh tìm một cái cớ để cùng Tô Nguyệt đi chậm hơn ba người kia một bước. Cô trưng ra vẻ mặt ưu sầu nói với Tô Nguyệt: “Tô Nguyệt, chị đã suy nghĩ rồi. Tuy rằng hai chúng ta có thể làm món ăn, nhưng bán đồ lại là vấn đề. Mỗi ngày thanh niên trí thức chúng ta đều phải làm việc, không thể có thời gian bất cứ lúc nào cũng lên trấn được. Nếu cứ xin nghỉ suốt, chắc chắn đại đội trưởng cùng bí thư chi bộ sẽ phê bình. Lại thêm một vấn đề, đó là thời tiết nóng bức, thức ăn làm ra nếu không bán ngay, sẽ hỏng mất.”
Vấn đề này Tô Nguyệt đã sớm nghĩ tới, chỉ dựa hai thanh niên trí thức các cô khẳng định là không được. Mỗi ngày các cô còn phải làm việc để kiếm công điểm, ai cũng không được rời đi. Chính vì vậy, những chuyện kiểu như đi mua nguyên liệu, đi giao hàng này, chắc chắn sẽ không đảm nhiệm được.
Cho nên, chuyện cần thiết trước mắt phải làm chính là tìm thêm người giúp đỡ.
Mà người này, không thể là thanh niên trí thức, tốt nhất là người địa phương.
Lý Tiểu Thanh nhăn mặt, ưu sầu: “Có điều chúng ta tới nơi này, không họ hàng, không thân thích, lại chẳng quen biết ai, chúng ta biết tìm ai hỗ trợ bây giờ? Với lại, người ta có nguyện ý trợ giúp hay không?”
“Tìm được người hỗ trợ, em cũng sẽ chia hai phần lợi nhuận cho người đó, cho nên vấn đề tìm người hỗ trợ hẳn là không khó, điểm mấu chốt chính là phải tìm được một người đáng tin cậy.” Nếu không đáng tin, người ta vì lợi nhuận mà hãm hại ngược lại các cô, lúc đó mới là phiền toái.
“Vậy em nghĩ xem, chúng ta tìm ai thì tốt?”
Tô Nguyệt trầm ngâm một lúc, nói: “Chị Tiểu Thanh, đợi lát nữa em sẽ nói em không thoải mái, rồi xin trở về một chút. Tới lúc đó, em sẽ suy nghĩ biện pháp.”
Lý Tiểu Thanh đồng ý.
Tô Nguyệt dùng lý do thân thể không thoải mái lại xin phép trở về nhà nghỉ ngơi. Sau khi cô về nhà, lập tức cầm mấy cái bánh trung thu, tiếp theo, lén lút rời đi tới nhà Hàn Ái Quốc.
Thời điểm này, tất cả người lớn đều ra đồng làm việc, trẻ nhỏ cũng ra ngoài đi chơi, chắc chắn trong nhà chỉ còn một mình Hàn Ái Quốc.
Tô Nguyệt từ cổng lớn nhìn vào bên trong, lần này cô không nhìn thấy Hàn Ái Quốc ở trong sân đan sọt tre. Toàn bộ sân chìm trong yên tĩnh.
Tô Nguyệt nhấc chân đi vào, cô đứng ngoài sân lớn tiếng gọi: “Có người ở nhà không?”
“Ai?” Hàn Ái Quốc đẩy cửa sổ ra, liếc mắt một cái đã thấy một cô gái duyên dáng yêu kiều đang đứng trong sân.
Tô Nguyệt ngọt ngào cười với hắn và nói: “Anh Hàn, là tôi.”
Hàn Ái Quốc ngừng lại một giây, sau đó hắn chống gậy từ trong phòng đi ra bên ngoài, cây gậy chống xuống đất tạo nên tiếng vang “Thịch thịch thịch”.
Hắn đi đến trước mặt cô, dùng thanh âm lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tô Nguyệt không để ý tới khuôn mặt cứng ngắc của hắn, cô vẫn cười đầy rực rỡ: “Anh Hàn, hôm nay tôi muốn tìm anh nhờ giúp một chút việc, anh có rảnh không?”
Hàn Ái Quốc ngập ngừng một chút, nhưng hắn vẫn gật gật đầu.
Tô Nguyệt mang bánh trung thu đưa tới trước mặt hắn, nói: “Anh Hàn, anh xem này, đây là bánh trung thu do tôi làm, anh nếm thử đi.”
Bánh trung thu trong suốt mê người nằm giữa hai bàn tay nhỏ nhắn của cô, trắng nõn hệt như tuyết, trong lúc nhất thời Hàn Ái Quốc cũng không biết cái nào đẹp mắt hơn.