Tô Nguyệt đứng ở ngoài sân nhà họ Hàn nghe được một hồi, trong lòng cũng đại khái hiểu được mọi chuyện. Hẳn là một nhà đã cùng Hàn Ái Quốc đính hôn, bây giờ nhìn thấy hắn bị thương, mắt thấy đã không còn tiền đồ, trong lòng nhà người ta hối hận, cho nên tới cửa muốn huỷ hôn ước.
Trách không được khiến cho người lớn tuổi trong nhà bực bội tới vậy.
Có điều, chuyện này lại khiến cô rất cao hứng. Nếu Hàn Ái Quốc không huỷ hôn ước, làm sao cô tiếp cận hắn được?
Loại chuyện người thứ ba này khẳng định là cô không được làm rồi.
Tô Nguyệt đứng đợi một hồi, thấy tiếng mắng của bà Hàn trong nhà cũng nhỏ dần xuống rồi, lúc này cô mới sửa sang lại quần áo, đi ra phía trước gõ vào cổng nhà, cũng hô lên một tiếng: “Có ai ở nhà không?”
Tất cả thanh âm trong viện đều ngừng lại, mọi người đồng thời ùa tới ngoài cổng mà ngó ra xem. Khi bọn họ nhìn thấy Tô Nguyệt ở ngoài cổng, cả đám đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Bà Hàn lên tiếng hỏi: “Cô là thanh niên trí thức Tô ở khu nhà phía đông đúng không?”
Tô Nguyệt gật đầu: “Dạ thưa bác, đúng là cháu ạ. Hiện tại nhà mình có tiện để cháu đi vào không ạ?”
Bà Hàn vội vàng thu lại vẻ tức giận trên mặt, đon đả mời chào: “Mau tiến vào, mau tiến vào, cháu gái, cháu tới có chuyện gì sao?”
Tô Nguyệt mang bột mì trong rổ ra cho bà ấy xem, nói: “Thưa bác, mấy ngày hôm trước, cháu có tới nhà bác một lần. Chỉ là khi đó mọi người không có nhà, chỉ có một mình anh nhà bác thôi ạ. Lúc đó cháu đã mượn của anh ấy một chút bột mì, thật ngại quá, cho nên lần này cháu đã đi tới nơi họp chợ, mua trả lại cho nhà bác.”
Bà Hàn đương nhiên biết cô nói “anh” kia là ai. Mấy ngày hôm trước Ái Quốc có nói với bà chuyện một thanh niên trí thức tới nhà mua trứng gà còn mượn hai cân bột mì. Bà nghe xong cũng không nghĩ nhiều, nào biết lại là nữ thanh niên trí thức, lại còn là một nữ thanh niên trí thức đặc biệt như vậy.
Cô ấy chính là một cô gái xinh đẹp nhất Thôn Hàn Gia, không không không, là cô gái xinh đẹp nhất toàn công xã mới đúng.
Cô gái xinh đẹp như vậy lại tới nhà bà ấy, còn mua trứng gà còn mượn bột mì của con trai cả nhà bà, có phải hai người bọn họ đã trò chuyện một khoảng thời gian rồi hay không?
Tại sao nhóc con ngốc nghếch kia không kể với bà nhỉ?
Bà Hàn nghĩ nghĩ một chút, bỗng dưng bà nghĩ tới một tình huống, có phải hai người này đã có vấn đề gì đó rồi không?
Chờ tới khi bà phục hồi tinh thần, bà lập tức nhớ tới bộ dáng hiện tại của con cả nhà mình. Con cả nhà bà đâu còn dáng vẻ hiên ngang như ngày xưa, hiện tại nó mang dáng vẻ như vậy, bà còn suy nghĩ lung tung làm gì? Ngay cả con gái nhà họ Vương cũng ghét bỏ con cả nhà bà, một cô gái xinh đẹp như cô ấy lại càng không thể để ý tới con bà.
Haizzz, về sau cũng không nên suy nghĩ lung tung nữa, chỉ tổ tự làm mình buồn thêm.
Trong đầu bà Hàn đầy ắp chua xót, ánh mắt của bà cũng dần ảm đạm xuống.
Sau đó bà miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, rồi duỗi tay tiếp nhận bột mì Tô Nguyệt đưa qua, khách khí nói: “Cháu gái ngoan, mau vào phòng uống miếng nước đi. Lần sau nếu cháu lại thiếu cái gì, đừng ngại ngần gì hết, cứ qua nhà bác mượn nhé.”
Tô Nguyệt không tiếng động mà đánh giá chung quanh một chút, nhưng cô nhìn mãi mà không thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu. Cô đè xuống thất vọng trong lòng, sau đó lấy ra bao giấy dầu đưa cho bà Hàn, dịu dàng nói: “Bác ạ, đây là Bánh Trứng Gà do chính tay cháu làm. Cháu mang cho bác hai miếng nếm thử. Cảm ơn bác đã cho cháu mượn bột mì.”
Tuy bà Hàn chưa từng nghe qua món ăn tên là Bánh Trứng Gà, nhưng bà cũng đoán được đây là một món điểm tâm.
Ở thời đại này, điểm tâm một thứ hiếm lạ. Bà theo bản năng lập tức từ chối: “Cháu gái ngoan, đây chính là thứ tốt, cháu mau cầm về đi. Chẳng phải chỉ cho cháu mượn một chút bột mì thôi sao? Đâu phải chuyện ghê gớm gì? Không đáng cảm ơn bác rồi tặng đồ như này đâu!”