Cầm năm đồng tiền đặt vào trong túi, Tô Nguyệt lại mang theo cái rổ, xoay người ra khỏi cổng nhà.
Cô muốn cùng thôn dân đổi một chút trứng gà. Hiện tại, những đồ ăn dinh dưỡng mà cô nghĩ tới chỉ có mỗi món trứng gà mà thôi. Cô có thể bồi bổ thân thể, cũng có thể ăn cho đỡ thèm.
Ngoại trừ chuyện này ra, Tô Nguyệt còn có một mục đích cực kỳ quan trọng.
Tô Nguyệt vừa đi vừa âm thầm hỏi hệ thống: “Hệ thống, mi có biết nhà Hàn Ái Quốc ở nơi nào không?”
Hệ thống lập tức hiểu được tính toán của Tô Nguyệt, nó hỏi lại cô: [Cô muốn tới nhà Hàn Ái Quốc đổi trứng gà sao?]
Tô Nguyệt: “Xin chúc mừng, mi đã đoán đúng!”
Hệ thống lập tức chỉ đường cho Tô Nguyệt. Tô Nguyệt dựa theo chỉ thị của hệ thống, rất nhanh đã tìm được nhà họ Hàn. Cổng nhà họ Hàn chỉ khép hờ mà không hề khóa lại, có thể hiểu được rằng trong nhà đang có người.
Tô Nguyệt lại gần, sau đó ngó vào trong thông qua khe hở giữa hai cánh cổng, có điều cô chẳng nhìn thấy gì cả, cô đành phải gõ gõ vào cổng.
Bên trong cánh cửa truyền đến một giọng đàn ông hùng hồn: “Ai vậy?”
Vừa nghe được thanh âm này, Tô Nguyệt giật mình một cái. Trái tim đang đập bình thường của cô bỗng nhiên nhảy lên thình thịch. Cô thầm nghĩ, không lẽ giọng nói này chính là Hàn Ái Quốc kia sao?
Cố gắng bình tĩnh lại một chút, Tô Nguyệt mở miệng trả lời: “Xin chào, tôi là thanh niên trí thức vừa tới nơi này, tôi muốn cùng nhà anh đổi một chút trứng gà. Không biết có được không?”
Bình thường ở niên đại này, những nhà nông dân nuôi gà đẻ trứng, đều không nỡ để cho nhà mình ăn, bọn họ sẽ mang nó đi đổi một chút củi gạo mắm muối gì đó. Nếu có người tiêu tiền mua cũng sẽ lén lút mà bán, cho nên Tô Nguyệt nói đổi trứng gà, thực sự hợp tình hợp lý.
Người bên trong nghe vậy, nhưng hồi lâu sau vẫn không nói chuyện, khiến cho Tô Nguyệt ở bên ngoài đang âm thầm thắc mắc, cô không biết có phải người ta không nghe rõ lời cô nói hay không. Đang lúc Tô Nguyệt chuẩn bị nói lần thứ hai, thanh âm đàn ông kia lại lần nữa vang lên: “Vào đi.”
Tô Nguyệt đột nhiên chớp chớp mắt, cô còn cẩn thận duỗi tay sửa sang lại quần áo trên người, còn vuốt qua mái tóc. Một lúc sau, cảm thấy không sai biệt lắm, cô mới đẩy cửa bước vào.
Cô vừa bước khỏi cổng, đã thấy một người đàn ông đang ngồi dưới mái hiên trong sân. Trên tay người đàn ông ấy chính là một cái sọt tre đang đan dở, dưới chân còn không ít những sọt tre như vậy.
Điểm thu hút sự chú ý của Tô Nguyệt chính là, trong tầm tay người đàn ông có một cây gậy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này chính là Hàn Ái Quốc.
Lúc này Hàn Ái Quốc cũng ngẩng đầu lên, để cho Tô Nguyệt thấy rõ diện mạo của hắn.
Làn da màu lúa mì, khuôn mặt cương nghị, ngũ quan không thể nói là đặc biệt xuất sắc, nhưng sắp xếp chung một chỗ lại tạo ra một hương vị nam tính nồng đậm.
Hơn nữa trên thân hình cao lớn kia còn có cơ bắp, những múi cơ vô cùng săn chắc, ngay cả quần áo rộng thùng thình trên người hắn cũng không tài nào che lấp được. Vừa nhìn đã biết, hắn chính là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, mang tới cho người ta cảm giác thật sự an toàn. Nhưng tất cả những điểm đó đều không thể so sánh được với đôi mắt của anh, thâm trầm mà sắc bén, giống như có thể nhìn thấu lòng dạ con người.
Người đàn ông này không phải loại hình tinh xảo đẹp mắt, nhưng dung mạo của hắn lại khiến Tô Nguyệt âm thầm nở nụ cười mãn nguyện. Nguyên nhân cực kỳ đơn giản, khí chất cùng diện mạo của người này chính là kiểu đàn ông mà cô ưa thích.
Cô thích một người đàn ông rắn rỏi, còn đặc biệt thích một quân nhân rắn rỏi.
Mà hai điểm này, anh ta đều có đủ.
Tô Nguyệt nhịn không được âm thầm nhớ lại một câu: Những gì tôi thích, đối phương đều có.
Giờ khắc này, một tia chần chừ đối với nhiệm vụ của Tô Nguyệt đã biến đi mất tăm mất tích. Nếu cô là vì anh mà bước vào thế giới này, nếu ý nghĩa tồn tại của cô trong thế giới này chính là anh, nếu anh cũng phù hợp với những gì cô thiết tha mong muốn, như vậy, sao cô không thử quên đi những thứ khô cứng mang tên nhiệm vụ kia, rồi chân chân chính chính mà giống như một cô gái nhỏ, trầm mê trong tình ái, thoả thích đi thể nghiệm một chút cảm giác gọi là tình yêu?