Thập Niên 70: Vượng Phu Sinh Hoạt

Chương 11



Ngày hôm qua Tô Nguyệt được làm việc nhẹ nhàng nhất là bó lúa, cũng bởi ngày hôm qua thân thể của cô không được tốt. Nhưng hôm nay cô không thể dùng lại lý do này nữa, tựa hồ đại đội trưởng cũng biết hắn phân công như vậy là không tốt, cuối cùng hắn sắp xếp cho cô công việc cắt lúa.

Đây là lần đầu tiên cô cắt lúa trong hai kiếp người của Tô Nguyệt. Có lần này, cô mới biết cắt lúa vất vả hơn rất nhiều so với bó lúa, cắt lúa không chỉ bắt buộc phải khom lưng, lại còn phải cẩn thận mà khống chế lưỡi hái, nếu không sẽ bị cắt vào người mình, đồng thời thường xuyên sẽ bị rơm rạ cọ vào mặt và cổ, khó chịu vô cùng.

Tô Nguyệt mới làm một chút đã cảm thấy không chịu nổi, đầu choáng váng, eo đau tới mức không đứng dậy được, lòng bàn tay cũng bị cắt trúng vài lần, đau đến kinh hoảng.

Chờ tới thời điểm hoàn thành xong công việc buổi sáng được trở về ăn trưa, Tô Nguyệt đã rơi vào tình trạng đầu váng mắt hoa, cả người vô lực.

Tình huống của những người khác cũng giống hệt cô, tất cả mọi người sau khi trở về chỗ ở lập tức tản ra các phòng đi nghỉ ngơi, chỉ có Lý Tiểu Thanh vẫn ở lại, cô ấy thay Tô Nguyệt đổ chút nước, nói: “Tôi nhìn sắc mặt của cô không tốt, cô cứ nghỉ ngơi một chút trước đi, chờ cảm thấy đỡ mệt hơn thì nấu cơm.”

Tô Nguyệt cảm kích nói lời cảm ơn với cô ấy.

Lý Tiểu Thanh đã tới nơi này tương đối lâu rồi, cho nên cô ấy quen với cuộc sống nơi này hơn nhiều so với những người khác. Cô ấy làm việc nhà nông cũng không có thống khổ như Tô Nguyệt, vừa nói xong đã xoay người tới vườn sau nơi ở của các cô, hái được một chút rau xanh trở về, sau đó rửa sạch chúng.

Tô Nguyệt nhìn thấy cô ấy cầm rau xanh trở về thì sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Rau xanh ở đâu vậy?”

Lý Tiểu Thanh buồn cười mà nói: “Đương nhiên là ở vườn sau của nhà chúng ta rồi, chẳng lẽ tôi đi trộm được?”

Tô Nguyệt vỗ trán một cái, lúc này cô mới nhớ ra mỗi nhà mỗi hộ đều có một chút rau xanh tự trồng để nhà mình ăn. Tuy rằng số lượng cùng chủng loại mỗi loại không nhiều cho lắm, nhưng tóm lại vẫn có chút đồ ăn để thay đổi.

Cô còn đang suy nghĩ nếu nguyên liệu chỉ có xác thô và bột bắp thì làm gì bây giờ, không nghĩ tới còn có rau xanh, như vậy bữa trưa hôm nay không cần tiếp tục ăn bánh bột ngô rồi.



Tô Nguyệt cảm thấy vui vẻ hơn. Ngoại trừ thích mỹ thực, một người đầu bếp còn thích dùng nguyên liệu nấu ăn tạo thành mỹ thực. Có thể tìm được nhiều nguyên liệu nấu ăn, cô còn vui hơn cả những người khác.

Lý Tiểu Thanh nhìn bộ dáng hai mắt tỏa ánh sáng khi thấy mấy trái dưa chuột cùng cà chua này của cô, không khỏi buồn cười: “Nhìn khuôn mặt của cô kìa, dễ thương như vậy? Những thứ này cũng đâu phải thịt?”

Tô Nguyệt cười ha hả: “Tôi vui mà, có thêm đồ ăn mới, bữa trưa hôm nay chúng ta cũng có thể ăn ngon hơn một chút.”

Lý Tiểu Thanh nhìn dưa chuột cùng cà chua xấu tới nỗi không dám nhìn thẳng, đặt lên bệ bếp, lắc đầu nói: “Dưa chuột cùng cà chua sao gọi là món ngon được? Đáng tiếc, vườn rau của chúng ta cũng chỉ có những thứ này.”

Tô Nguyệt nghỉ ngơi cũng khá ổn rồi, cô lập tức đứng lên đi tới bệ bếp: “Không sao cả, vẫn tốt hơn nhiều so với không có thứ gì để ăn. Đúng rồi, chúng ta có trứng gà không? Nếu mà có, vậy trưa hôm nay tôi cho mọi người ăn cà chua xào trứng gà.”

Lý Tiểu Thanh gật đầu: “Có, trong tủ bát chắc vẫn còn mấy quả, để tôi lấy ra cho cô.”

Tô Nguyệt dùng bột bắp trộn thêm một chút cơm, sau đó xắt dưa chuột thành từng miếng, món rau xanh trộn thêm dưa chuột ăn vào thời tiết này rất hợp khẩu vị. Chờ tới khi Lý Tiểu Thanh lấy tới trứng gà, cô lại nhanh chóng mà xào một đĩa trứng gà với cà chua, quay tới quay lui cũng chỉ mất hơn hai mươi phút.

Thời điểm tất cả mọi người đều tập trung tới phòng bếp ăn cơm. Bọn họ đều thấy những món cực kỳ quen thuộc, đó là rau trộn dưa chuột và trứng gà xào cà chua, thế nhưng hương vị lại không tầm thường như mọi khi.

Vẻ mặt Ngô Hiểu Hiểu cực kỳ kinh ngạc, cô cảm thán: “Tô Nguyệt, rốt cuộc cô đã làm như thế nào vậy? Tôi không hiểu. Vì sao chúng tôi cũng từng nấu những món như thế này mà kém hơn cô nhiều lắm. Mấy món mà cô làm thực sự quá ngon.”

Tô Nguyệt chỉ có thể nói: “Bởi vì tôi thích nghiên cứu nghệ thuật nấu ăn, cũng tốn khá nhiều tâm tư trên phương diện này, có lẽ vì vậy nên nấu ngon hơn một chút.”

Loại nghệ thuật nấu ăn này, rất chú trọng tới thiên phú. Có người dù chăm chỉ tới mấy, nấu ra vẫn khó ăn, nhưng có người trời sinh đã biết nêm nếm, nên họ nấu đồ gì cũng rất ngon lành. Trên thực tế, cùng một món ăn, cùng phân lượng gia vị, một người nấu ra không thể ăn được, nhưng người khác động tay vào lại trở thành mùi hương quyến rũ mê người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv