Nhan Hồng Anh nhìn Nhan Dương đầy ghét bỏ, “Tên ngốc này, ai muốn nói chuyện với mày? Lâm Tiểu Nguyệt, tôi không muốn nói mấy lời vô nghĩa với cô nữa, nhanh chóng rửa sạch chén bát đi! Nói cách khác, tôi sẽ nói chuyện cô hại Nhan Dương để nó bị mấy tên lưu manh truy đuổi cho mẹ chồng của cô!”
“Chén, tôi sẽ không rửa. Mẹ tôi cũng không bắt ép nổi tôi, huống chi là chị chứ.”
Lâm Tiểu Nguyệt nói mấy lời lẽ chính đáng xong, lại vỗ vỗ bả vai Nhan Dương, “Đi thôi Tiểu Dương, chúng ta quay về phòng nghỉ ngơi đi, chờ đến giờ ăn cơm trưa!”
“Được, vợ!” Nhan Dương cười hì hì đồng ý.
Hai người cứ bỏ mặc mình Nhan Hồng Anh đứng đó mà đi vào nhà.
Nhan Hồng Anh nhìn bộ dạng đắc ý dào dạt của Lâm Tiểu Nguyệt, quả thật tức đến ngứa răng!
Khi đó, nghe được tiếng của Nhan Hồng Anh, Dương Thành Ngọc đi từ trong bếp ra, “Hồng Anh! Lại đây rửa chén!”
Nhan Hồng Anh thở phì phì đi vào trong nhà bếp, thở phì phì rửa chén…..
Vừa rửa, vừa cắn răng oán giận nói: “Dùng 19 đồng 9 mao tiền mua về một người phụ nữ như thế! Không thể mua được một người hiền huệ hơn sao!”
Dương Thành Ngọc cũng ý thức được Lâm Tiểu Nguyệt đang gây khó dễ, sau này ở trong nhà này nói không chừng có thể cưỡi cả lên đầu bà ta.
Dương Thành Ngọc suy nghĩ trong lòng…. Nhân lúc Lâm Tiểu Nguyệt còn chưa đứng vững gót chân, không bằng nhân lúc này còn sớm thay người khác được không?
Thương lượng với nhà nhị phòng, thêm chút tiền đổi một người thành thật hơn về đây.
Lâm Tiểu Nguyệt không biết rằng có người ở nhà định đuổi cô ra ngoài, lúc này cô cùng Nhan Dương ngốc đang trốn trong phòng nghỉ ngơi.
Cả hai chưa đi chơi được bao lâu thì đụng độ một tên côn đồ, Nhan Dương ngốc còn bị bắt nạt.
Dựa theo tâm lý mong manh của đứa trẻ 6 tuổi, Lâm Tiểu Nguyệt trở về liền ra sức dỗ dành anh.
Cô đỡ Nhan Dương lên giường nghỉ ngơi rồi cũng leo lên nằm bên cạnh, cô vỗ về và kể cho anh nghe những câu chuyện xưa, cố gắng động viên anh mạnh mẽ hơn.
Thật ra Nhan Dương cũng không thấy tủi thân gì cả nhưng anh rất thích dáng vẻ Lâm Tiểu Nguyệt ở cùng anh như thế này.
Nằm trên giường, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nụ cười, anh lặng lẽ nhìn Lâm Tiểu Nguyệt đang khép chặt miệng.
"Vợ, thật xinh đẹp." - Nhan Dương chân thành khen ngợi.
"Thật sao?"
Lâm Tiểu Nguyệt hơi nhướng mày: "Có chắc anh không dùng bộ lọc để nhìn em không?."
Ở thời đại này, với thân hình này, Lâm Tiểu Nguyệt chưa từng nghe ai khen ngợi vẻ đẹp của mình.
Nhưng các cô gái đều thích nghe người khác khen mình, vì vậy Lâm Tiểu Nguyệt cũng rất vui khi nghe Nhan Dương khen.
Nhan Dương lắc đầu, không hiểu lắm: "Bộ lọc là gì vậy, vợ?."
Lâm Tiểu Nguyệt cười, vỗ ngực: "Bộ lọc chính là "tình nhân trong mắt hoá Tây Thi", ý nói bởi vì anh thích em nên dù dáng vẻ em có ra sao thì anh vẫn thấy em xinh đẹp.
"Vậy thì anh sẽ sử dụng bộ lọc để nhìn em!"
Nhan Dương mỉm cười thừa nhận: "Anh chỉ thích vợ của anh, vợ của anh là đẹp nhất!"
Lâm Tiểu Nguyệt: "..."
Đột nhiên thấy vui không tả nỗi, làm sao đây.
"Vợ ơi, anh muốn ngủ."
Nhan Dương bị Lâm Tiểu Nguyệt dỗ vào giấc ngủ, mí mắt giật giật, anh rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Anh ngủ được thì tốt, Lâm Tiểu Nguyệt không bao giờ ngăn cản chuyện này.
Vì sau khi anh ấy tỉnh dậy, nói không chừng cô sẽ gặp được lão tam thì vui biết mấy.
"Được rồi, anh muốn ngủ thì ngủ đi."
Lâm Tiểu Nguyệt dỗ dành anh: "Khi nào ăn cơm em sẽ gọi anh dậy."
Nhan Dương gật đầu, nhắm mắt lại và lẩm bẩm: "Anh vẫn muốn nghe vợ kể chuyện... vợ kể tiếp đi..."
Lâm Tiểu Nguyệt tiếp tục kể cho anh nghe về “Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn".
Cô sửa đổi lại nội dung đôi chút.