Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 75: Lỗ rồi lỗ rồi



Sau đó nàng lại đi mấy nhà lúc trước quan hệ tốt, chỉ có Phùng thẩm ở khu nhà lầu và Tạ thẩm ở khu ngõ nhỏ phía tây là dám cùng nàng hợp tác.

Người to gan vẫn là số ít.

Lâm Ngọc Trúc cũng không miễn cưỡng, có bốn vị đại nương bán giúp, đã có thể tiết kiệm cho nàng không ít thời gian, tiết kiệm được thời gian còn có thể chạy thêm mấy địa phương nữa.

Nghĩ đến trong không gian của mình táo đỏ chất thành ngọn đồi nhỏ Lâm Ngọc Trúc liền vui vẻ, nàng thật đúng là yêu chết táo đỏ này.

Nàng lại đến những nơi chưa từng đi qua để bán ít lương thực và dầu, kiếm được hơn 70 đồng liền thu tay.

Nghĩ Sấu Hầu và Ngưu ca đều đã bị bắt, Lâm Ngọc Trúc tính toán đi một lượt chợ đen xem tình hình thế nào.

Vốn dĩ tính toán đi chợ đen bên cạnh bệnh viện, tốt xấu gì cũng đã quen thuộc, nhưng tưởng tượng đến Mập Mạp và tiểu ca đưa thư, bước chân bước ra một nửa lại cứng rắn ngừng lại, chuyển hướng đi ga tàu hoả.

Ga tàu hoả ngư long hỗn tạp, người đến người đi, Lâm Ngọc Trúc tìm kiếm rất lâu, mới phát hiện những người này ở ngay dưới mí mắt, rất bản lĩnh.

Nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, những người này ở trong một hào công sự sắt vụn làm mua bán nhỏ.

Nơi này không dính dáng tí gì đến bí ẩn, nhưng gặp phải tình huống gì cũng dễ trốn...

Có đoạn rào chắn chợ đen bị người làm hỏng một đoạn, Lâm Ngọc Trúc sau khi chui vào, tìm một địa phương tương đối đem sọt buông xuống, trái phải nhìn khắp nơi, thật sợ bị ai đó đến đây xử lý hết cả ổ.

Ở đây quá không có cảm giác an toàn.

Nàng vừa ngồi xổm xuống liền có không ít người lại đây hỏi bán cái gì, vừa nghe là táo đỏ còn rất ghét bỏ, mười người thì có tám người muốn mua lương thực.

Có người thấy táo đỏ chất lượng không tệ, mua nửa cân hoặc một cân, thậm chí còn có người muốn mua lẻ.
. Tìm t𝑟𝓊𝙮ệ𝗻 ha𝙮 tại -- TR𝓊𝑀TR UYEN.VN --


Lâm Ngọc Trúc đơn giản bán cho hắn hai hào tiền mười quả táo.

Đợi người ta cầm hai hào tiền nhận mười quả táo, thật cẩn thận bỏ vào trong túi, nhìn thấy trong lòng có chút ê ẩm.

Điều kiện sinh hoạt của mọi người thật sự là quá khổ.

Còn chưa thương cảm được vài giây liền nghe thấy thanh âm quen thuộc, nàng nhìn theo nơi phát ra giọng nói suýt chút nữa cười phun.

Đồng chí Vương Tiểu Mai trước mắt hai bím tóc đã quấn lên, đội một cái khăn trùm đầu vừa quê vừa cũ, bôi môi đỏ thẫm, chắc là dùng giấy đỏ bặm ra, mấu chốt là nàng điểm lên mặt đầy nốt rỗ.

Cải trang thế này muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi, nhìn qua cực kỳ giống một phụ nữ đã kết hôn, miễn cưỡng được gọi là nguỵ trang.

Chỉ thấy Vương Tiểu Mai ngồi xổm xuống cố làm ra vẻ hỏi: "Tiểu tử, táo của ngươi bán thế nào?"

Lâm Ngọc Trúc nhịn cười, thấy đối phương chắc là không nhận ra nàng, thả lỏng không ít, nghiêm túc nói: "Tám hào một cân." Không được, buồn cười quá.

Vương Tiểu Mai nhíu mày, nàng biết nàng vẽ chính là hơi xấu, đâu còn cách nào khác, chỉ là hơi xấu thì có cái gì mà buồn cười?

Vương Tiểu Mai cẩn thận quan sát tiểu tử này, nghĩ thầm còn rất đẹp trai.

Lâm Ngọc Trúc thấy nàng nhìn chằm chằm mình, giả vờ không vui mắng nàng: "Ai ai ai, ngươi mua hay không, đã lớn tuổi như vậy rồi còn nhìn chằm chằm một tiểu tử làm gì."

Cứ nhìn chằm chằm như vậy, bị nhận ra thì làm sao bây giờ!

Vương Tiểu Mai đỏ mặt lên, bĩu môi, nghĩ keo kiệt, chỉ nhìn một chút thôi mà, duỗi tay chọn quả táo cũng không hỏi đã cho vào miệng nếm.

Lâm Ngọc Trúc nhìn động tác này làm rất thuần thục nha, bình thường làm không ít đi?

"Không ngọt lắm nha!" Vương Tiểu Mai ghét bỏ nói lại cầm lấy một quả khác lên nếm.

Lâm Ngọc Trúc...... Ngươi như vậy chưa từng bị đánh sao?

"Ai, dùng tạm vậy, ta mua hết, ngươi tính rẻ chút."

Nàng vừa dứt lời, lại có người quen đi tới.

Lý Mập Mạp thấy một sọt táo đỏ cực kỳ vui mừng, ngồi xổm xuống hỏi: "Táo đỏ của ngươi bán thế nào?"

Vương Tiểu Mai chưa kịp nhìn xem là ai, chỉ lo có người cướp mối làm ăn của nàng, reo lên: "Thứ tự trước sau ngươi biết... không?"



Mập Mạp cùng Vương Tiểu Mai mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn chăm chú lẫn nhau một hồi lâu.

Lý Mập Mạp đột nhiên lên tiếng cười ha ha, cười đến chảy nước mắt.

Toàn bộ người trong chợ đen không rõ nguyên do nhìn lại đây.

Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai:...... Cực kỳ cạn lời.

Vương Tiểu Mai có chút thẹn quá thành giận, lông mày giật giật, sau đó thật sự là nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi vừa phải thôi, đừng cười nữa."

"Ha ha, muội tử, không, đại tỷ, ngươi vẽ cũng thật đẹp." Ha ha ha ha, Lý Mập Mạp vẫn là muốn cười.

"Ta nói các ngươi nếu không mua táo thì đi sang một bên tám chuyện đi." Lâm Ngọc Trúc có chút không vui, đừng cản trở buôn bán của nàng ~

Lý Mập Mạp vội nói với Vương Tiểu Mai: "Muội tử, ta chỉ mua hai cân thôi không nhiều đâu, ngươi xem ngươi muốn mua hết thì để ta một ít."

Vương Tiểu Mai lúc này sắc mặt mới tốt hơn, vén tay áo muốn mặc cả.

"Tám hào, một xu cũng không bớt, thích mua thì mua." Lâm Ngọc Trúc lão thần tại tại nói.

"Ngươi nhìn lại táo của ngươi xem, cũng không ngọt, quả còn không to, hột táo chiếm không ít cân lượng, một quả táo căn bản không được bao nhiêu thịt quả, 5 hào, ngươi lấy giá này ta liền mua hết."

Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt lạnh nhạt, không vui đuổi người đi, "Đi đi đi, ta không bán."

"Ai, tiểu huynh đệ, ngươi đây là cái thái độ gì." Mập Mạp ở một bên thay Vương Tiêu Mai áp trận.

Lâm Ngọc Trúc lạnh nhạt liếc hắn một cái, nói như thể trong tay đang có bài 258 (*): "Ta nhập hàng 6 hào bán qua tay 5 hào? Ta không muốn kiếm tiền sao? Đừng tưởng ngươi béo gấp ba lần ta mà ta sợ, đánh nhau trước nay ta chưa từng thua, hù doạ ai chứ? Sáu hào rưỡi thích mua thì mua, không mua đi chỗ khác, đừng cản trở."

(*)Một thuật ngữ tiếng lóng Bắc Kinh bắt nguồn từ việc chơi mạt chược. 258 là "tướng", nếu không có 258 "tướng" thì không thể thắng, nếu thắng thì nhân đôi. Thế nên khi sờ vào con "tướng" 258 là thấy sướng rồi, có chút đỉnh, có chút phấn khích

Lý Mập Mạp cảm thấy gần đây như thế nào luôn có người nói hắn béo, hắn cảm thấy bản thân gầy đi nhiều, xem ra vẫn phải nỗ lực giảm béo.

Vương Tiểu Mai cuối cùng cũng chấp nhận giá này với bộ dáng vô cùng miễn cưỡng, trong miệng nói mãi: "Lỗ rồi lỗ rồi."

Lâm Ngọc Trúc:...... Ngươi cứ giả vờ đi.

Từ trong tay Vương Tiểu Mai nhận 26 đồng 2 hào 5 xu xong, Lâm Ngọc Trúc nhe hàm răng trắng bóc, "Đại nương, lần sau gặp lại ta vẫn bán cho ngươi giá này."



Vương Tiểu Mai:..... Nàng có già như vậy sao? Phi, vừa rồi còn cảm thấy tiểu tử này đẹp trai, hiện tại nhìn một chút cũng không đẹp, xấu muốn chết.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ không thể để nàng ta ăn không hai quả táo được, ha ha, chủ yếu là trêu chọc nàng ấy.

Lý Mập Mạp ngồi xổm bên cạnh Vương Tiểu Mai chia táo, an ủi nàng nói: "Không già như vậy không già như vậy, tiểu tử này không biết nói chuyện."

Lâm Ngọc Trúc cõng sọt vui vẻ vừa đi vừa ngân nga ta yêu Thiên An Môn Bắc Kinh.

Tiệm cơm quốc doanh ta tới đây ~

Một lần nữa từ không gian bước ra Lâm Ngọc Trúc lại thành một cô nương xinh đẹp mềm mại, bước chân vui vẻ tiến về phía tiệm cơm quốc doanh.

Không ngờ tiệm cơm quốc doanh sắp tan tầm rồi mà vẫn phải xếp hàng, hôm nay người hơi nhiều nha.

Xếp hàng không bao lâu bên tai liền nghe thấy giọng nói của Lý Mập Mạp vang lên, người này hướng về phía nàng xin lỗi nói: "Muội, ca đến muộn, đến muộn, ngươi đừng giận, ngươi đi ngồi đi, ca xếp hàng, ngươi muốn ăn gì nói với ca."

Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm Mập Mạp này thật nhanh trí, lười biếng nói: "Nửa cân sủi cảo thịt heo."

"Được được được, muội, nửa cân đủ ăn không."

Lâm Ngọc Trúc:......

Nghiến răng nghiến lợi nói: "Đủ rồi."

Mập Mạp đứng vào vị trí của nàng gật gật đầu, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ngươi đi ngồi đi, ca ở đây xếp hàng là được."

Lâm Ngọc Trúc nghĩ cũng đúng, chờ sủi cảo được bưng lên nàng trả lại tiền và phiếu cũng giống nhau, liền rời khỏi hàng đi tìm cái bàn trống ngồi xuống.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv