Câu chuyện kế tiếp liền theo khuôn sáo cũ, tiểu tử trong thôn kia cuối cùng cưới cô nương trấn trên, kế thừa công tác của cha vợ, đi khu vực khai thác mỏ làm thợ mỏ, từ kiếm ăn trong đất lập tức chuyển sang làm công ăn lương.
Một người đắc đạo gà chó lên trời, cha vợ vừa chết cha mẹ hắn liền lập tức vào ở trấn trên, tổ dân phố tra hộ khẩu, bọn họ liền quay về trong thôn ở, không tra xét lại tiếp tục đi trấn trên, mấy lần như vậy, tổ dân phố cũng lười quản.
Lâm Ngọc Trúc cho rằng cuộc sống của cô nương trấn trên kia cũng không nhất định sẽ tốt, có một mẹ chồng cực phẩm như vậy là biết.
Chút ái muội giữa Vương Tiểu Mai và tiểu tử kia cũng không bị lan truyền ra, chắc là nhà bọn họ cố ý che lấp, sợ trấn trên người ta biết.
Nếu không phải Vương Tiểu Mai bảo vệ cho phòng tuyến cuối cùng, kết quả e là sẽ mất cả chì lẫn chài.
Quá nửa đêm Vương Tiểu Mai lại có chút phát sốt, Lâm Ngọc Trúc rót nước ấm cho nàng uống thuốc hạ sốt, sau đó không bị sốt quá cao, một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau mới sáng sớm, Vương Tiểu Mai đã có thể nhảy nhót tưng bừng.
Không thể không nói tuổi trẻ thật là tốt.
Lâm Ngọc Trúc thay quần áo xong, gấp gọn chăn đệm, cầm ghế ngồi xuống, khí thế mười phần nói: "Tới tới tới, Vương Tiểu Mai, hai ta tính toán sổ sách."
Vương Tiểu Mai:......
Khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, nhóm thanh niên trí thức sôi nổi muốn đi trấn trên.
Vương Tiểu Mai bị bệnh không muốn đi, Lâm Ngọc Trúc thấy nàng không còn gì đáng ngại, liền đi cùng với mọi người.
Trên đường có rất nhiều người, dường như tất cả mọi người đều đổ xô đi trấn trên.
Lâm Ngọc Trúc thấy vậy trong lòng nóng như lửa đốt, có chút muốn đi chợ đen bán hàng, tầm mắt không khỏi chuyển qua trên người Lý Hướng Vãn, ngẫm lại vẫn là thôi đi, lúc này chợ đen vẫn chưa yên ổn.
Chờ ngồi xe bò tới trấn trên rồi, Lý Hướng Vãn ngay cả tìm lý do cũng lười liền rời đi luôn, cực kỳ tiêu sái.
Lâm Ngọc Trúc nói là đi gửi thư, cũng rời đi.
Triệu Hương Lan nhìn chằm chằm bóng dáng hai người rời đi, ánh mắt loé lên vẻ ghen ghét, âm dương quái khí nói: "Lúc trước ngươi phát sốt nàng ấy chưa từng đến thăm ngươi, ngươi nhìn hôm qua xem, người như Vương Tiểu Mai nàng còn cất công đưa tới trấn trên khám bệnh, không biết phải tiêu tốn bao nhiêu tiền đâu, người như Vương Tiểu Mai, có thể trả lại tiền cho nàng? Cũng không biết sao lại hồ đồ như vậy, nói đến thì, việc này làm cho người trong thôn thấy, dường như ngươi còn không tốt bằng Vương Tiểu Mai."
Nghĩ lúc thu hoạch vụ thu vay tiền thì đối phương nói không có tiền, Trương Diễm Thu không khỏi nắm chặt tay, đầy mặt căm hận.
Chị em Đổng gia cùng ở trong lòng cười lạnh, hai người nhìn nhau, tìm lý do cùng các nàng tách ra, đi chưa được bao xa liền bắt đầu châm chọc.
"Phi." Trương Diễm Thu hướng về phía chị em Đổng gia nhổ nước bọt, đã không thèm để ý chính mình ngày càng trở nên thô tục, toàn bộ đầu óc của nàng chỉ có tất cả thanh niên trí thức ở nhà chung không có được một người tốt.
Triệu Hương Lan lạnh lùng nhìn chăm chú vào Trương Diễm Thu, nghĩ nàng càng hận càng tốt, tốt nhất là hận những người này tới mức nổi điên mới thống khoái.
Lâm Ngọc Trúc không vội đi bán hàng, trước tiên nàng đi bưu cục đem thư nhà đã viết xong gửi về Lâm gia, vốn dĩ tính toán chờ thêm mấy ngày kiếm chút hạch đào, quả phỉ, táo đỏ hoặc là hạt thông gửi trở về một ít, sau nghĩ lại vẫn là gửi trước về một phong thư, với tính cách của mẹ Lâm nhất định là đang ngóng trông hồi âm của nàng đấy, nếu không sớm hồi âm, sợ là mỗi ngày đều nhớ thương không biết kiện hàng có bị thất lạc không.
Lúc tới bưu cục mua tem Lâm Ngọc Trúc tâm tư xoay chuyển, hận chính mình không hiểu biết về tem, bằng không chính là rất nhiều tiền tài đang vẫy gọi nàng.
Vì thế nàng quyết định giăng lưới rộng bắt nhiều cá, mỗi lần tới trấn trên đều mua chút tem, mặc kệ nó có thể tăng giá hay không.
Không nghĩ tới nàng mua liền mua rất nhiều năm, đợi nàng sau trăm tuổi, con cháu đời sau vẫn luôn đem album sưu tập tem của nàng truyền thừa cho thế hệ sau.
Gửi thư xong, Lâm Ngọc Trúc mới nhớ tới, nàng còn có phong thư vẫn chưa mở ra xem.
Lúc không nhớ tới thì không sao, nhớ ra rồi không xem thì thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, vì thế ngồi ở cửa bưu cục lấy thư ra đọc.
Đọc lướt qua, Lâm Ngọc Trúc dựa vào nhiều năm kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của mình, đã đoán được đại khái thân phận của Khâu Minh.
Khâu Minh có thể là một tồn tại giống kiểu anh trai nhà bên, nói cách khác chính là trúc mã.
Lâm Ngọc Trúc đã lật qua đồ vật của nguyên chủ, trước nay chưa từng thấy phong thư nào, có thể là nguyên chủ đã giấu rồi, mẹ Lâm còn tìm không thấy thì nàng cũng không thể thấy được.
Thư của Khâu Minh toàn kể ra nỗi lòng ấm ức, mãi vẫn không thu được hồi âm của nàng, chẳng lẽ đã thay lòng đổi dạ rồi sao?
Khâu Minh không cam lòng, gửi thư cho bạn thân hồi nhỏ, nhờ hắn tìm hiểu giúp, thế mới biết Lâm Ngọc Trúc xuống nông thôn.
Sau này qua nhiều lần tréo ngoe mới nghe ngóng được địa chỉ nàng xuống nông thôn, vì thế cố ý viết phong thư, rất đơn giản, chính là hỏi một chút xem ý tứ của nàng là gì?
Là có nỗi khổ riêng hay là thay lòng đổi dạ, tốt xấu gì cũng nói một tiếng, đừng để hắn chờ mãi, chờ mòn mỏi trà không thiết uống cơm không thiết ăn, người cũng gầy ốm, lòng cũng héo mòn.
Khụ, vế sau đều là Lâm Ngọc Trúc tự mình suy diễn ra.
Thực sự không ngờ sẽ xuất hiện một người như vậy, Lâm Ngọc Trúc có chút xấu hổ, không biết kế tiếp nên làm thế nào, đang tự hỏi thì trong lúc vô ý ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã bị doạ nhảy dựng, trên đầu nàng còn có thêm một cái đầu...
"Ngươi không đi phát thư sao?" Tên này đứng phía sau nàng từ khi nào? Sao một chút tiếng động cũng không có, hơn nữa, có phải đang đọc trộm thư của nàng không...
Thẩm Bác Quận sờ sờ cái mũi, có chút xấu hổ, nói: "Mới vừa lấy xong thư mới đến, chuẩn bị đi phát đây."
Thẩm Bác Quận chỉ là xấu hổ trong nháy mắt, lúc này đã nói chuyện như quen thân từ lâu.
Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, vậy đi thong thả, không tiễn?
Thẩm Bác Quận thấy tiểu nha đầu đối diện vẻ mặt muốn đuổi người đi, cười khẽ một tiếng, giọng nói thanh lãnh: "Có muốn mượn giấy bút viết thư hồi âm không?"
Lâm Ngọc Trúc chỉ nghe qua câu mỹ nhân nhất tiếu bách mị sinh (1), chưa bao giờ biết nam nhân cũng có thể có hiệu quả như vậy.
Thu hồi suy nghĩ, lắc đầu nói: "Không cần."
Thư này phải hồi âm như thế nào? Đúng là nhất thời nàng không chú ý.
Không dễ làm, cũng không biết làm thế nào mới tốt, mấu chốt là chữ viết không khớp nha!
Ngẫm lại cảnh giới cao nhất của chia tay chính là biến mất ở thế giới của đối phương, ừm, quyết định làm như vậy, không hồi âm, không để ý tới!
Thẩm Bác Quận nhìn chằm chằm tiểu nha đầu còn ngồi xổm trên mặt đất, thấy nàng lại bắt đầu suy nghĩ miên man, lắc đầu, cưỡi xe đạp rời đi, đã đi một đoạn xa, vẫn còn nghĩ về việc này, mỉm cười, tiểu nha đầu người ta lông còn chưa mọc đủ cũng đã suy xét đến chuyện chia tay, hắn đây một chàng trai hơn hai mươi tuổi ngay cả bạn gái cũng chưa từng quen, so với mấy người trẻ tuổi cũng kém quá xa.
......
Đời người còn có việc gì vui vẻ hơn việc kiếm tiền, Lâm Ngọc Trúc bỏ phiền não trước mắt qua một bên, đi bộ đến một góc không người.
Nàng thấy nơi này không có người đi ngang qua, phía sau là bức tường, bên này lại là góc chết, rất an toàn, tuần tra xong, đang chuẩn bị tiến vào không gian lại dường như nghe được tiếng bước chân đi tới, hình như là từ phía sau bức tường truyền đến.
Còn chưa kịp nghe ngóng kĩ càng, liền thấy từ trên trời rơi xuống một cái ba lô, vừa vặn rơi trúng nàng, đồng thời bên tai truyền đến thanh âm của hệ thống: "Phát hiện nguy hiểm, mời ký chủ mau chóng tiến vào không gian."
=.=.=.=.=.=
(1) Mỹ nhân nhất tiếu bách mị sinh:
Một câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị
Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành,
Dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức.
Thiên sinh lệ chất nan tự khí,
Nhất triêu tuyển tại quân vương trắc.
Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh
Dịch nghĩa:
Họ Dương có cô gái mới lớn lên,
Nuôi dạy ở nơi buồng the, người ngoài chưa ai biết.
Vẻ đẹp trời sinh khó tự bỏ hoài,. Ngôn Tình Trọng Sinh
Một sớm được tuyển vào bên vua.
Mỗi lần ngoành mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu
Nguồn: thivien.net