Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Hàn Kim Ngọc không dám nói tiếp nữa, thật là ấm ức, dùng sức vặn khăn tay thẫm đẫm nước mắt của mình chảy ra nước luôn.
Hàn Thanh Hoa cười nói: “Đúng vậy, chị nói quá dễ dàng rồi đấy. Nhà chúng ta đông anh chị em, chị muốn cuộn vải? Không nói đến ai khác, chị gả cho người khác rồi, sau này em kết hôn muốn chị cho vài cuộn vải, chị có cho không?”
Hàn Kim Ngọc vừa muốn nói, Hàn Thanh Hoa lại nói: “Cho dù chị cho, anh rể của em có cho không? Có cho thì lấy từ đâu ra?”
Hàn Kim Ngọc không nói.
Hàn Thanh Hoa nói: “Cha, mẹ, con cảm thấy được như thế này là rất tốt rồi, thử hỏi xem những nhà người khác trong thôn, đệm chăn không thuộc của hồi môn, mà của hồi môn cũng do nhà chồng đưa đến rồi lại mang về.”
Khá nhiều cô gái đều được nhà trai cho vải để làm quần áo mới, sau đó đem đồ dùng cá nhân của mình mang về nhà chồng chứ làm gì có cái gì mang theo.
Mặc dù Hàn Kim Ngọc không vui, nhưng người trong nhà đều nói như vậy nên cô cũng chỉ đành chịu ấm ức thôi.
Anh hai Hàn và chị dâu hai thấy thế thì cũng không nói nữa, tỏ vẻ đồng ý. Dù sao cái này còn kém xa những thứ bà Hàn nói nên vẫn có thể chấp nhận được.
Đã quyết định như vậy, Hàn Thanh Hoa để bà Hàn đi lấy tiền đưa Lâm Lam mua vải. Bà Hàn còn tiếc, muốn Lâm Lam mua trước rồi mới đưa tiền.
Lâm Lam làm sao có thể đồng ý. Nếu như không phải là em gái của Hàn Thanh Tùng, với tính cách của Hàn Kim Ngọc thì Lâm Lam cũng chẳng muốn liếc mắt một cái.
Hàn Thanh Hoa nói: “Mẹ, mẹ tranh thủ nhanh lên đi, chị dâu ba đã đồng ý giúp thì không sai đâu.”
Lúc này bà Hàn mới đi lấy mười đồng tiền, dặn dò Lâm Lam dùng không hết thì cầm về.
Lâm Lam: bây giờ tôi không muốn giúp bà đâu.
Lâm Lam không thèm quản chuyện bông vải, cứ để tự bà Hàn gom góp phiếu bông vải, cộng thêm phần được phân chia cũng không chênh lệch lắm, cho dù có thiếu chút ít thì bà Hàn tìm người đổi hoặc mua lại đều được.
Bà Hàn nói: “Ba nhà các con cùng gom đồ cưới cho em gái đi.”
Chị dâu cả nói: “Cuối cùng xem lại tổng cộng hết bao nhiêu tiền, bốn nhà chúng ta chia bốn là được.”
Bà Hàn muốn ba nhà con trai gánh vác còn bản thân không muốn bỏ ra. Bây giờ nghe chị dâu cả nói lời này cũng đành nén giận, đã chia nhà nên bà không có cách nào bắt chẹt được. Hiện nay chị dâu cả tự mình làm đương gia, anh cả Hàn cũng không ở cùng đương nhiên tất cả đều tự mình tính toán.
Cho nên bà Hàn đã cảm thấy mình thật sự càng ngày càng không có địa vị, bắt chẹt con trai thì có ích lợi gì? Vẫn do con dâu định đoạt!
Ông Hàn vẫn không nói chuyện, thấy tất cả mọi người đều bàn bạc ổn thỏa, ông mới nói: “Vậy cứ như thế đi, không nở mày nở măt, cũng không bị mất măt là được.”
Bàn bạc xong rồi, chị dâu cả lại hẹn Lâm Lam cùng về, cô không muốn ở thêm một giây nào nữa.
Hàn Thanh Hoa cười nói: “Chị dâu cả, chị dâu ba, ở lại chút nữa đi, mấy hôm rồi không gặp nhau.”
Chị dâu cả: “Không được, còn phải trở về dọn dẹp nữa.”
Hàn Thanh Hoa lại muốn mời Hàn Thanh Tùng ở lại, trêu chọc nói: “Anh ba, bốn anh em chúng ta đã lâu rồi không có ngồi xuống trò chuyện với nhau, ở lại một chút nữa đi. Giờ này vẫn còn sớm, không cần vội trở về nhà ngủ đâu, ha ha.”
Hàn Thanh Tùng định ở lại trò chuyện với anh cả nhưng khi nghe Hàn Thanh Hoa nói như vậy thì anh nói: “Muốn dậy sớm, phải đi ngủ sớm một chút chứ sao.” Anh chưa bao giờ bị người khác kích động.
Hàn Thanh Hoa: anh cứ không thể rời bỏ bà vợ của mình như vậy sao!
Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam trở về, ở giao lộ tạm biệt chị dâu cả, chị dâu cả ở trước mặt Hàn Thanh Tùng cũng không muốn nói thêm gì, thầm nghĩ đợi nay mai rồi tìm Lâm Lam nói chuyện vậy.
Đến nhà, bọn nhỏ còn chưa trở về.
Hàn Thanh Tùng mang bàn cơm vào trong nhà: “Hai ngày sau để xe lại cho em.”
Lâm Lam nói: “Cũng được, sáng ngày mốt em đến nhà chị ba xem thử.” Cô nhớ lúc giặt quần áo nghe mấy người phụ nữ nói chuyện với nhau, liền hỏi Hàn Thanh Tùng: “Các anh có thấy đả kích đầu cơ trục lợi có nghiêm khắc không?”
Hàn Thanh Tùng nhìn cô: “Vẫn luôn rất nghiêm khắc.”
Ở nông thôn, nông dân bán chút lương thực rau củ mình trồng cũng còn tốt, nhưng khi vào thành phố dùng dùng trứng gà đổi lấy phiếu lương thực, vải, hoặc đổi vật liệu của người thành phố thì bị quản lý rất nghiêm khắc. Lâm Mai chủ yếu tự mình xông xáo có chút danh tiếng, cũng biết đối nhân xử thế, có quan hệ không tệ với những người đó, cho nên lúc này chị ấy cũng không sao cả, dù sao tự mình dệt vải, có đôi khi không cần thì mang ra ngoài bán cũng có người nghe tiếng đến mua.
Lại nói nhà mình dệt vải thì nhà mình dùng, người thân đến mua thì bán, ai có thể quản đây? Lâm Lam vẫn có chút lo lắng cho chị ba, phải nói cho chị ba biết. Cô đi ra ngoài tắm, lại cầm theo quần áo bẩn của Tiểu Vượng và Tam Vượng để giặt.
Hàn Thanh Tùng nói: “Em để đó đi, để anh giặt cho.”
Lâm Lam cười hì hì nói: “Vậy thì cảm ơn anh nhé.” Cô đặt thau vào trong tay hắn: “Anh đi ra sông giặt, em đi chẻ mấy sợi dây gai.”
Ở nông thôn trừ dây thừng thô to phải dùng tiền mua, dây thừng nhỏ đều tự mình xoắn. Dây gai sau khi được ngâm nước sẽ trở nên dẻo dai hơn, sau đó lại dùng chày gỗ đập đập, sau khi thuần thục rồi thì có thể tách ra, dùng cái búa vặn xoắn cùng nhau là có thể biến thành sợi dây.
Hàn Thanh Tùng cũng không đi ra bờ sông giặt đồ, anh ở trong nhà giặt quần áo, anh rất khỏe nên giặt nhanh hơn Lâm Lam. Sau đó anh còn giúp Lâm Lam tách sợi gai: “Nóng lắm, em đi ăn dưa đi.”
Một lát sau, bọn nhỏ trở về, nhìn bộ dạng vui vẻ kia là biết đã thu hoạch lớn.
Lâm Lam lại tập trung nhìn vào Đại Vượng, phát hiện nó vừa về nhà đã vào nhà sắp xếp lại quyển sổ nhỏ rồi. Đoán chừng không đủ dùng, nó tìm một quyển vở dùng kéo cắt làm hai. Phía dưới dùng kim may đâm qua một phát. Sau khi gia công xong, nó còn dùng bút máy viết lên tên lên bìa vở.
Lâm Lam: “............” Con cả, con cũng được đấy!
Cô thừa dịp lúc Đại Vượng đi ra ngoài tắm, lặng lẽ mở quyển sổ nhỏ của nó xem, phát hiện bên trong chi chít rất nhiều ghi chú về kiến thức.
Không thể tránh khỏi, bên trong có chỗ sai.
Lâm Lam thoáng suy nghĩ, tìm Mạch Tuệ và Nhị Vượng: “Bình thường lúc hai con học, trao đổi với anh cả con nhiều một chút.”
Đại Vượng sĩ diện, có khả năng không có ý chủ động hỏi em trai em gái, lại tự mình nghĩ nhưng nếu nghĩ sai hướng thì càng nghĩ càng vô dụng.
Mạch Tuệ cười nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi.”
Nhị Vượng cũng kinh ngạc: “Mẹ, hai ngày này anh cả của con thật có gì đó lạ lắm, rất chăm chỉ học bài.”
Trước kia khi đi học thì ngồi thẳng mà ngủ, giờ vẫn ngồi thẳng nhưng không ngủ mà còn nghe thầy giáo giảng bài, thầy không giảng bài thì anh ấy đọc sách. Chẳng những đọc của bản thân, còn mượn sách lớp hai xem.
Thật là...... có cảm giác mặt trời mọc từ nửa đêm.
Lâm Lam cười cười, cũng không nói nhiều, chỉ dặn dò Mạch Tuệ và Nhị Vượng chủ động trợ giúp anh cả nhiều hơn.
Đại Vượng cần trợ giúp, lại ngại mở miệng, nếu như Mạch Tuệ và Nhị Vượng chủ động hỗ trợ, vậy nó cũng sẽ biết thời biết thế.
Buổi tối Lâm Lam không thể thiếu kể chuyện lý thú của Đại Vượng cho Hàn Thanh Tùng nghe.
Hàn Thanh Tùng an tĩnh lắng nghe cũng không phát biểu ý kiến gì, điều này làm cho Lâm Lam cảm thấy anh không có hứng thú nghe kể chuyện? Rốt cuộc người cha như anh quá lạnh lùng hay vô tâm?
Có điều lúc cùng Hàn Thanh Tùng ở trên giường gạch thì cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau ăn xong điểm tâm thì Lâm Lam dẫn theo Tiểu Vượng đến nhà chị ba.
Nhà họ Trịnh cách nhà bọn họ hơn mười dặm, đạp xe đạp cũng không tốn nhiều thời gian.
Vào thôn, cô đi thẳng đến nhà họ Trịnh, vừa đến cửa đã thấy Hảo Nam đang chơi trò chơi cưỡi ngựa với hai đứa bé khác, một đám kéo cây côn, trong miệng hét lớn: “Giá! Giá!”
Hảo Nam chính là con trai út của Lâm Mai, năm nay sáu tuổi, là con trai độc đinh như cha bé, còn có chị gái tên Trịnh Xảo Xảo.
Đang chơi thì đột nhiên Hảo Nam đánh nhau với bạn nhỏ, tao đánh mày một cái, mày đánh tao một cái, sau đó nó nằm lăn lộn ra đất khóc rống lên.
Đứa nhỏ này đã bị ông bà nội chiều hư rồi.
Lâm Lam rung chuông xe đạp: “Đinh linh linh” côgọi: “Hảo Nam, đứng lên!”
Thấy Lâm Lam, Hảo Nam cũng không khóc nữa, thoáng cái bò dậy, gọi: “Ì tư, ì từ!”(dì tư)
Lâm Lam: “......” Đứa nhỏ này đã sáu tuổi, nói chuyện còn không bằng đứa nhỏ ba tuổi,vẫn còn nói ngọng.
Cô xuống xe, ôm Tiểu Vượng xuống để cho bé chơi cùng Hảo Nam.
Mấy đứa nhỏ nhìn thấy Tiểu Vượng đeo mắt kiếng, đều cảm thấy kỳ lạ, có một cô bé cười nói: “Cậu làm gì mà đeo đáy chai ở trên mắt thế, haha.”
Tiểu Vượng: “Đây là kính cận.”
Mấy đứa nhỏ muốn đeo thử một chút, bọn nó cho đến giờ chưa từng mang cái này bao giờ đâu đấy.
Tiểu Vượng cho bọn nhỏ mượn, kết quả cả đám đều la làng: “Chóng mặt quá, chóng mặt quá, mắt còn mờ nữa!”
Mấy đứa nhỏ cả đám cười ha ha.
Bà Trịnh nghe bên ngoài có động tĩnh liền chạy nhanh ra xem nhìn thấy Lâm Lam và Tiểu Vượng, bà vui mừng nói: “Ai nha, dì tư đến, mau vào nhà!”
Bà trẻ hơn bà Hàn mấy tuổi, hơn hai mươi mới sinh Trịnh Diệu Tổ, sinh ít con nên nhìn trẻ tuổi. Chẳng những tinh thần khoẻ mạnh, mà thân thể còn mạnh khỏe, làm người cũng rất cởi mở.
Hảo Nam lập tức tố cáo: “Bà nội, Cối Xay đánh con!” Nó chỉ chỉ vào một đứa bé trai.
Bà Trịnh: “Cối Xay, sao động một chút cháu lại đánh Hảo Nam của bà? Sau này không cho chơi cùng cháu nữa!”
Côi Xay bẹp bẹp miệng, xoay người chạy.
Hảo Nam đắc ý hừ một tiếng.
Lâm Lam: “......”
Bà Trịnh lại yêu thích Tiểu Vượng, muốn ôm lấy Tiểu Vượng, Tiểu Vượng ngoan ngoãn nói: “Bà ơi, để con tự đi.”
“Hảo Nam, con nhìn Tiểu Vượng người ta, thật biết nghe lời, con cần phải học hỏi chút.” Bà Trịnh nhìn Tiểu Vượng lớn lên vừa trắng vừa đẹp trai, thật thỏa mãn tất cả tưởng tượng của mình về trẻ con, hận không thể chính mình có một đứa trẻ nhỏ như vậy.
Lúc bà nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hảo Nam liền trầm xuống, ánh mắt nhìn Tiểu Vượng trở nên hung dữ.
Người lớn thích so sánh trẻ con nhà mình với nhà người ta, mình không cảm thấy sao, kết quả khiến mấy đứa nhỏ vừa thấy mặt đã gây thù với nhau rồi.
Lâm Lam vội vàng nói: “Hảo Nam cũng nghe lời mà, cũng ngoan ngoãn như Tiểu Vượng, các con là anh em tốt, cùng nhau chơi đùa.” Cô sờ sờ đầu Hảo Nam, cho Hảo Nam một cục kẹo đường, để cho nó cùng ăn với Tiểu Vượng.
Không ngờ Lâm Lam khen nó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hảo Nam vừa trầm xuống một nửa đã nở cười trở lại, nắm tay Tiểu Vượng: “Tiểu Vượng, đi.. đi xem con ngựa nhỏ của anh này.”
Bà Trịnh mời Lâm Lam vào trong nhà, ông chồng của bà đi làm nên không có ở nhà.
Trịnh Diệu Tổ cũng đang ở nhà, đang cầm quyển sách rung đùi đắc ý đọc đây, thỉnh thoảng còn thán phục một câu, Lâm Lam mới vừa vào cửa đã giật mình. ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Thấy Lâm Lam đến đây, Trịnh Diệu Tổ lập tức bỏ sách xuống đi tới đây, cười nói: “Em vợ, em đến rồi.”
Lâm Lam lễ phép cười cười: “Anh rể, sao anh còn ở nhà?”
Trịnh Diệu Tổ: “Ngày nào anh không ở nhà? Ha ha, em ít đến, em đến nhiều là biết anh đều ở nhà.”
Lâm Lam: “............” Tôi nói anh một người đàn ông ở nhà lười biếng ăn cơm bao (trai bao), anh còn tưởng tôi khen ngợi anh đấy à!
Bà Trịnh để Trịnh Diệu Tổ đi tìm Lâm Mai trở về.
Trịnh Diệu Tổ nói: “Mẹ, mẹ đi đi, con tán gẫu cùng em vợ chút.”
Lâm Lam cười nói: “Em nói anh rể này, thím đã bao nhiêu tuổi rồi, anh là người trẻ tuổi nhanh tay nhanh chân, anh vẫn nên đi thì hơn.”
Trịnh Diệu Tổ liền nói: “Cũng đúng, anh đi đây.” Anh đã đi.
Bà Trịnh cười nói: “Dì Tư, để con chê cười rồi, thật là đồ vô dụng
Lâm Lam nói: “Thím, không phải con nói anh rể, cũng không thể đợi cả ngày như vậy, không thì để anh ấy giúp dệt vải đi. Con thấy anh rể của con vừa có văn hóa, có mỹ cảm, chắc chắn vải dệt ra đẹp hơn đàn bà như chúng ta dệt.”
Tự nhiên cô sẽ không trực tiếp chê bai con trai của người ta, đây không phải là gây sự đánh nhau à, mà nhìn như phê bình, thực tế là đang khen đây.
Quả nhiên bà Trịnh tiếp tục cười: “Nó à? Không hợp.” Bà khoát khoát tay: “Mỗi ngày thím dệt được một mảnh vải lớn, để nó làm mấy ngày cũng làm không ra.”
Lâm Lam:............ Con trai là bị chính bà nuông chiều cho hư nha, bà cái gì cũng không để anh ta làm, dĩ nhiên anh ta sẽ không chịu làm rồi.
Lúc này bà Trịnh kêu Tiểu Vượng và Hảo Nam đi vào ăn canh trứng gà, bà bưng một chén lớn: “Bà nội đút cho.”
Hảo Nam liền mở miệng rộng giống như chim non ăn canh trứng gà, nó ăn một miếng thì bà Trịnh lại đút cho Tiểu Vượng một miệng lớn.
Lâm Lam nói: “Thím, nó đều lớn như vậy rồi, còn đút cơm sao?” Chẳng lẽ sau này phải tìm một người vợ lợi hại như Lâm Mai để nuôi nó? Đứa trẻ ngoan lại bị nuôi thành phế như thế sao.
Bà Trịnh cười nói: “Nó vẫn còn nhỏ mà, dù sao thím cũng không có gì làm thì đút cho nó ăn, thím cũng không mệt.”
Lâm Lam: “Cháu nó là con một, nếu như chúng cháu có mấy đứa thì thím sẽ bọ mệt chết.”
Bà Trịnh thở dài: “Dì Tư, không sợ cháu chê cười, con nói xem chỉ có một bảo bối như vậy, ai da. Nếu nhà chúng ta cũng có năm sáu đứa thì chúng ta cũng không cần phải như thế. Mẹ nó vẫn tốt hơn thím, lúc đầu còn có con gái, thím cứ như vậy chỉ có duy nhất một đứa con, ai da.”
Lâm Lam: “......” Cô từ khi vào cửa vẫn bị vây trong trạng thái im lặng.
Bà Trịnh này mọi thứ đều tốt, đối xử với con dâu cũng thoải mái, làm người lại chịu khó nhiệt tình, nhưng cưng chiều con cháu thế này, thật… giống như nuôi con thành kẻ phế nhân chỉ biết ăn cơm chùa, lúc này ngay cả cháu trai cũng có khả năng nối gót theo này.
Quan trọng là Hảo Nam nhìn không có cao lớn lại xinh đẹp như Trịnh Diệu Tổ, sau này có thể ăn được cơm mềm hay không còn phải xem lại đấy.
Thoáng chốc Lâm Mai và Trịnh Diệu Tổ đã trở về.
Thân thể Lâm Mai nhanh nhẹn, đi rất nhanh, Trịnh Diệu Tổ đuổi theo ở phía sau.
Trịnh Diệu Tổ thở gấp: “Anh nói Lâm Mai này, em đi nhanh như thế làm gì, cũng không phải quản lý thị trường đuổi theo em mà.”
Lâm Mai: “Anh một người đàn ông mà ko đi theo kịp em, anh còn không biết xấu hổ.” cô cười nói với Lâm Lam: “Sao lại có rảnh rỗi đến chỗ của chị vậy.”
Lâm Lam nói: “Đây không phải là vì Hàn Kim Ngọc sắp lấy chồng rồi sao, muốn mua vải.”
Lâm Mai xì một tiếng: “Còn có người nào muốn lấy cô ta vậy?”
Trịnh Diệu Tổ: “Lâm Mai, em nói như vậy không đúng, em đều có người…”
“Trịnh Diệu Tổ, anh câm miệng cho em!” Lâm Mai quát hắn, cũng mặc kệ đang trước mắt bà Trịnh.
Bà Trịnh cũng không cảm thấy mất mặt ngược lại cũng đi theo Lâm Mai quở trách con trai: “Diệu Tổ, con không được nói bậy, Lâm Mai là người vợ tốt khó tìm đấy.”
Trịnh Diệu Tổ làm nũng với mẹ hắn: “Mẹ, nhưng cô ấy bắt nạt con.”
Cả người Lâm Lam nổi đầy da gà, mở to hai mắt nhìn Lâm Mai, lộ ra vẻ mặt khoa trương.
Lâm Mai bật cười, đưa tay vỗ lên người cô: ” Em này Lan Hoa Hoa, lớn tuổi rồi còn nghịch ngợm.”
Lâm Lam liếc nhìn hai vị kia trong phòng khách, nhỏ giọng cười nói: “Chị, chị không cảm thấy nuôi đứa con lớn như vậy?”
Lâm Mai bẹp miệng: “Còn không bằng đứa con lớn của nhà em đâu.”
Lâm Lam nghĩ, cũng đúng, Đại Vượng chững chạc, còn được việc hơn Trịnh Diệu Tổ.
Lâm Mai dẫn Lâm Lam đi xem vải, đáng tiếc cũng chỉ là vải dệt thủ công đơn giản, Hàn Kim Ngọc chướng mắt, muốn nhuộm chút màu hồng đào đấy.
Lâm Mai nhỏ giọng nói: “Gần đây bắt nghiêm lắm, mấy người có quan hệ tốt với chị đã thư từ, để chị giữ lại chút này. Có đều cũng không có chuyện gì, thôn chúng ta cũng có không ít người ở bên trong làm cái này. Còn có kế toán nhà mẹ chồng nữa, không ai báo cáo đâu.”
Báo cáo vẫn phải có nhưng cô có quan hệ với người quản lý thị trường trong công xã, cộng thêm trong thôn có nhiều người thân của cán bộ cũng có mặt mũi ở đây, cho nên có người báo cáo cũng sẽ có người giúp đỡ che giấu, nên vẫn không có chuyện gì.
Có điều Lâm Lam cảm thấy không thể để vấn đề như vậy, dù sao lúc này đầu cơ trục lợi vô cùng phiền phức, một khi cấp trên muốn nghiêm túc điều tra, đó cũng là chết.
Lâm Lam nói: “Chị suy nghĩ một chút làm như thế nào mới có thể quang minh chính đại làm lớn một chút.” Kinh tế cá thể được phóng thích, thời gian ở các nơi đều khác nhau, có nơi năm 70 đã có thể, còn có nơi năm 80 còn bị bắt ngồi tù đấy.
Cô cũng biết không thể miễn cưỡng Lâm Mai dừng lại, dù sao người muốn làm kinh doanh, bảo chị ấy ngừng lại mười năm là không thực tế.
Lâm Mai: “Làm sao có thể làm một cách quang minh chánh đại chứ, ở đâu cũng đều không cho.”
Lâm Lam nói: “Chị bàn bạc thử với đại đội, xem có thể biến thành nghề phụ ở đại đội không. Chị phụ trách tìm phụ nữ làm việc, làm được đồ thì lấy danh nghĩa đại đội bán ra, chị cầm chia hoa hồng.”
Lâm Mai: “Chia hoa hồng?Chia hoa hồng cho ai, nếu cho đại đội, đến lúc đó lại cộng vào công điểm.”
“Cho nên chị phải khơi thông bàn bạc chứ sao. Chị cũng khéo miệng lắm, có thể làm được mà.” Lâm Lam khích lệ chị ấy, ở thôn mình lại có nhiều người nhà của cán bộ.
Lâm Mai khẽ hừ một tiếng: “Đại đội của chúng ta có hai cán bộ, mọi chuyện lớn nhỏ, đều phải dựa vào bọn họ. Mình làm cán bộ, xem ai cũng giống như trộm. Làm ít chuyện đã ra vẻ ta đây, muốn em đưa đến chỗ tốt cho họ. Nếu chị nói muốn biến thành nghề phụ cho đại đội, đến lúc đó chắc họ vơ vét rồi để mẹ họ, vợ họ quản lý hết, nơi nào còn có chuyện của chị chứ.”
Lâm Lam nói: “Có đôi khi vì toàn cục, phải nhún nhường bàn bạc với người ta để chu toàn mọi việc. Bây giờ đang căng thẳng, nếu chị không có cách nào, đến lúc đó tuyệt không có khả năng nữa, còn không bằng nghĩ cách hợp tác với bọn họ. Chị đừng tiếp xúc trực tiếp với bọn họ, chị tiếp xúc với mẹ họ hoặc người nào đó trong nhà bọn họ đấy.” Lâm Mai vừa nghe đã có chủ ý: “Đúng, chị không muốn rắc rối với bọn họ, nên không nghĩ đến phương diện này, để mẹ chồng chị đi bàn với các bà các cô đấy, chắc chắn sẽ thành.”
Bà Trịnh trong nhóm bà lão cũng rất uy tín.
“Chị còn có thể lôi kéo cán bộ đại đội khác, đến lúc đó cũng chia chút hoa hồng cho bọn họ.” Lâm Lam nghĩ kế.
Ánh mắt Lâm Mai sáng lên: “Hoa Lan Hoa, cho cục trưởng nhà em một phần nữa chứ.”
Lâm Lam sẵng giọng: “Chị hồ đồ rồi. Em cũng không làm nghề phụ, chị còn muốn để anh ấy làm, chị trực tiếp giết anh ấy còn hơn.”
Lâm Mai cười lên, nhẹ nhàng vỗ mình một cái tát: “Chị hồ đồ, em cũng đừng trách. Em nói rất đúng, để chị suy nghĩ thật kỹ xem sao.”
Cuối cùng Lâm Lam chọn được vải ô vuông đẹp mắt, Hàn Kim Ngọc sẽ thích loại này, mặc dù không phải vải bông mới nhất của công xã, nhưng cũng không có dáng vẻ quê mùa.
Lâm Mai nói cho cô, tự nhiên Lâm Lam không chịu: “Các chị dệt vải không cần cây bông? Không cần công nhân? Vài ngày dệt lại đưa không cho em, làm sao em có da mặt dày nhận đồ của chị như thế chứ.” Hơn nữa còn là bà Hàn mua, dĩ nhiên không thể chiếm tiện nghi, phải dựa theo giá tiền trên chợ đêm.
Lâm Mai: “Được rồi được rồi, miệng lưỡi của em lợi hại quá. Chị thấy miệng cục trưởng nhà em đều ở trên người em rồi, lâu lâu không lên tiếng, lúc nói thì nói quá trời.”
Lâm Lam liền cười.
Lâm Mai đột nhiên thấy cái gì, một tay kéo cổ áo Lâm Lam, nhìn xương quai xanh của cô: “Ai nha má ơi, này có bao nhiêu hung ác nha, đỏ cả một vùng.”
Mặt Lâm Lam thoáng chốc đỏ lên, vội vàng đẩy tay chị ấy ra, túm cổ áo ngăn cản: “Làm gì vậy chứ, người ta trách chị không biết xấu hổ đấy.”
Lâm Mai không ngừng chậc chậc chậc.
Lúc này Trịnh Diệu Tổ bưng một mâm lớn trái cây đi vào, bên trong có dưa hấu, quả đào… “Dì nhỏ, ăn dưa.”
Lâm Lam cười cười: “Cám ơn anh rể.”
Lâm Mai nhìn Trịnh Diệu Tổ cứ nhìn chằm chằm Lâm Lam, đá anh ta một cước: “Xảo Xảo đâu, gọi con bé trở về trò chuyện với dì Tư của nó.”
Trịnh Diệu Tổ: “Không biết à, chắc là đi cắt cỏ, không đến trưa chắc chưa về đâu.”
Trịnh Diệu Tổ bị Lâm Mai đuổi ra, anh ta không thể làm gì khác hơn là đi tìm bà Trịnh.
Bà Trịnh bảo anh đi vào vườn rau hái một ít rau dưa vào, còn nói:”Đi xem trong đại đội hôm này có mài đậu hủ không, mua hai khối đậu hủ về để buổi trưa nấu cơm cho dì Tư ăn.”
Lâm Lam vội nói: “Thím không cần bận việc như thế, con còn phải về nhà nấu cơm trưa, không thể ở lại ăn cơm, chờ thêm hết năm rồi con đến chơi.” Nông dân trừ lễ mừng năm mới mới trốn đông, bình thường cũng không có thời gian đi thăm người thân, cho dù có chuyện cũng tốc chiến tốc thắng. Hơn nữa khẩu phần lương thực của mọi người đều có hạn, người hiểu chuyện cơ bản đều không ở lại ăn cơm.
Lần này Lâm Lam dùng bao quần áo mang đến một ít hoa quả, thức ăn… sau khi để đồ vật xuống, cũng vừa lúc bỏ vải vào bao, tránh người khác nhìn thấy.
Bà Trịnh rất yêu thích Tiểu Vượng đây này, thấy bọn họ muốn đi, vô cùng không nỡ: “Dì Tư, mùa đông có rảnh rỗi thì đến ở chơi, dẫn theo Mạch Tuệ và mấy đứa nhỏ ở đây hai ngày.”
Kết quả Hảo Nam vừa nghe Tiểu Vượng muốn về cùng Lâm Lam, không nỡ, ôm Tiểu Vượng rồi òa khóc, không muốn Tiểu Vượng về, nếu không được thì nó lăn lộn trên đất.
Tiểu Vượng: “............” Dĩ nhiên bé không muốn rời khỏi mẹ nha, ngược lại nói: “Nếu không anh đến nhà em chơi.”
Hảo Nam vừa nghe dừng khóc, vội vàng đi dọn dẹp bọc quần áo của mình: “Đi, nhà ì tư.”
Mấy người lớn đều dở khóc dở cười, bà Trịnh dụ dỗ nó: “Lần sau nha.”
Hảo Nam lại bắt đầu khóc: “Bà nội gạt cháu, bà lừa cháu…” Mặc dù Hảo Nam nói chuyện không rõ ràng nhưng nó cũng không ngốc, trước kia đều nói lần sau lần sau, nhưng không có lần sau nào hết!
Hảo Nam khác với Tiểu Vượng, mặc dù nhà Hảo Nam điều kiện loại một, nhưng ông nội bà nội đều nuông chiều nó, khiến nó có thói quen nếu không có được thì lăn qua lăn lại gào khóc không ngừng. Mặc dù có Lâm Mai uốn nắn không đến nỗi ra khỏi cửa làm thằng nhóc đầu gấu, nhưng tính tình tùy hứng của trẻ con vẫn còn.
Lúc này nó vừa khóc, cũng kéo ra tư thế kinh thiên động địa, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Tiểu Vượng chưa từng thấy trận chiến này, đứng ở một bên ngây ngốc sững sờ, giống như xem kịch vậy?
Lâm Mai tức giận, quơ lấy cây chổi muốn đánh xuống, Lâm Lam cũng không khuyên giải, đứa nhỏ này cũng cần phải dạy dỗ lại.
Bà Trịnh thấy Lâm Lam cũng không ngăn cản, không thể làm gì khác hơn là tự mình đứng ra: “Ai nha, đừng đánh Bảo Nhi của tôi, trẻ con ngang bướng tí thôi, chốc lại ngoan ngay.”
“Mẹ à, cả ngày mẹ đều nuông chiều nó, chiều đến cái dạng gì rồi!” Lâm Mai không bỏ qua.
Bà Trịnh kéo cháu vào lòng: “Vậy con đánh mẹ đi.”
Lâm Mai: “!! Mỗi lần mẹ đều như vậy, con muốn đánh con trai con thì mẹ bảo đánh mẹ. Mẹ nói xem tuổi mẹ lớn, sao con lại đánh mẹ được chứ?”
Bà Trịnh: “Nếu không thì đánh nó!” bà chỉ vào Trịnh Diệu Tổ.
Trịnh Diệu Tổ: “!!!”
Lâm Mai giận đến dậm chân, thật là muốn chọc tức chết cô mà, mỗi lần đều như vậy. Hảo Nam phạm sai lầm, cô muốn dạy dỗ đều có mẹ chồng che chở. Cũng không phải nổi lên xung đột với cô, nhưng mẹ chồng cười híp mắt, còn muốn thay cháu bị đánh, sao cô có thể thật sự đánh bà chứ? Nhưng cứ lần lượt như vậy, xem chừng Hảo Nam trở thành thằng nhóc đầu gấu, nuông chiều đến thành cái dạng gì rồi?
Một hai không vừa ý là lăn lộn khóc lóc om sòm, cần phải theo sát nó, không thể cứ bỏ qua cho nó như vậy.
Lâm Lam xem thấy nhà bọn họ mặc dù không có mâu thuẫn gì lớn, nhưng chuyện này cũng không nhỏ đâu, cô nói: “Nếu không em đưa Hảo Nam đến nhà em ở vài ngày.” Rất nhiều nhóc con đầu gấu rời khỏi cha mẹ, được người ta trị trở nên ngoan ngoãn hơn đấy.
Lâm Mai lập tức nói: “Ở đó, phải luôn nghe lời, nếu còn đùa nghịch thì quăng đi, không cần đưa về đây!”
Hảo Nam cũng không để ý cái này, chỉ nghe những gì chính mình muốn nghe, dì Tư sẽ dẫn nó đi cùng. Nó lập tức nín khóc mỉm cười, kéo tay Tiểu Vượng: “Tiểu Vượng, hai chúng ta ngủ một chăn.”
Tiểu Vượng: “Chân anh thối.”
Hảo Nam không ngừng cười hì hì: “Rửa.”
Bà Trịnh không nỡ: “Dì Tư đừng dỗ trẻ con, để lần sau đi.”
Lâm Lam: “Thím, thím để sau hẵng dỗ nó, nhanh chóng sắp vài bộ quần áo cho nó đi.”
Lâm Mai cũng nghĩ nhà Lâm Lam có nhiều trẻ con, giờ cả đám đều ngoan ngoãn dễ bảo, ngay cả thằng nhóc Đại Vượng kỳ lạ kia cũng giáo dục rất tốt, còn sợ một Hảo Nam?
Để cho Hàn Thanh Tùng tát một cái là ngoan ngay! Rời khỏi mẹ ruột và bà nội nhìn xem thằng nhóc này còn bướng được không!
Lâm Mai hưng phấn muốn nhảy dựng nên mà vỗ tay, nếu có thể đưa thằng nhóc thúi này ra ngoài, thật muốn vui vẻ đóng gói đưa đi, ngay cả Trịnh Diệu Tổ cũng muốn đưa đi theo luôn!!!!
Đáng tiếc không ai muốn!
Lâm Lam cũng không sợ Hảo Nam gây khó khăn, có đôi khi trẻ con không nghe lời người trong nhà, khi ra cửa liền ngoan ngoãn một chút. Huống chi em ấy còn có nhiều con giúp đỡ lắm đây, đến lúc đó cứng rắn sửa trị tật xấu của Hảo Nam.
Lâm Mai ngâm nga hát hừ hừ thu dọn quần áo cho con trai, tâm tình rất tốt, còn đi lấy thêm mấy cân mì.
Trịnh Diệu Tổ nhìn cô hả hê như vậy: “Ha ha, em thật không tiếc nha.”
Lâm Mai trừng hắn: “Ngay cả anh, tôi đều bỏ được!”
Trịnh Diệu Tổ rất động lòng: “Nếu không anh đi với Hảo Nam.....”
“Tôi khinh!” Lâm Mai mắng anh ta: “Anh còn không bằng một ngón tay nào của cục trường Hàn người ta. Trả anh về ngay!”
Mặc dù biết anh ta không có tâm tư kia, chỉ là đơn thuần thưởng thức người đẹp mà thôi, nhưng anh ta thưởng thức vợ người ta, người ta không đánh anh vỡ đầu là may rồi!
Trịnh Diệu Tổ cười hì hì nói: “Anh nói đùa thôi mà.”
Lâm Lam cũng không phải nói đùa, đem vải cột ở phía trước, mang theo khẩu phần lương thực, quần áo, đồ chơi của Hảo Nam, để cho hai đứa nhỏ cùng ngồi ở phía sau. Hảo Nam ở phía sau ôm Tiểu Vượng, lại dùng túi vải cột lại, tránh đùa nghịch rồi bị té xuống.
Bà Trịnh đã bắt đầu rơi nước mắt, đau lòng không thôi, giống như cháu trai sắp đi chịu hình phạt vậy, hơn nữa Hảo Nam còn khoái trá nên thúc dục Lâm Lam nhanh lên một chút.
Lâm Lam vẫy vẫy tay với bọn họ: “Đi đây, đừng nhớ.” Cô đạp xe đạp rời đi.
Bà Trịnh chạy chậm đuổi theo sau, nói với theo: “Hảo Nam, nếu nhớ bà nội thì nói dì Tư chở cháu về. Dì Tư, con đạp xe chậm thôi, coi chừng bọn nhỏ.”
Căn bản Hảo Nam mặc kệ, chỉ cười ha ha, được đi ra ngoài chơi nó vui vẻ muốn chết luôn.
Bà Trịnh vừa quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng hả hê của Lâm Mai, dậm chân: “Con nói xem con là mẹ ruột à, người ta không biết còn tưởng là mẹ kế đấy.”
Lâm Mai liếc mắt: “Hảo Nam không phải là con của anh sao?” Chỉ vào Trịnh Diệu Tổ: “Đây không phải là con con sao?”
Bà Trịnh dở khóc dở cười: “Con đứa nhỏ này thật không lớn không nhỏ, được rồi được rồi, ngày khác mẹ đi......”
“Dừng lại!” Lâm Mai nói: “Ai cũng không cho đi! Để cho nó ở đó vài ngày, con đã đưa đủ lương thực, ăn hết rồi trở về.” Nói xong cô đi bàn bạc chuyện Lâm Lam vừa nói nữa đây.
Cô vừa đi, Trịnh Diệu Tổ khoa tay múa chân với mẹ, thêm dầu thêm mỡ, “Mẹ, cô ấy lấy nửa túi như vầy, đủ ăn qua trận này đấy.”
Ôi chao, muốn mạng già của bà mà.
Đều nói cục trưởng Hàn rất lợi hại, ngay cả con ruột đều cầm roi đánh, Đại Vượng,TamVượng đều đã từng chịu đòn!
Bà Trịnh lại bắt đầu khóc thay bảo bối của bà: “Ôi, Bảo Nhi vàng ngọc của bà, có thể chịu tội, ngàn vạn lần đừng để bị đánh nha cháu.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cục trưởng Hàn: có phải các người có hiểu lầm gì với tôi hay không?
Lâm Lam: cục trưởng Hàn của chúng ta rất là lợi hại, trẻ con đều sợ, không tin hỏi bọn họ một chút xem. Ha ha.
Đại Vượng:...... Đừng hỏi con!
Tam Vượng:...... Đau đến linh hồn nhỏ bé của mi đều bay mất!
Hảo Nam: mau thả con về nhà đi, mau thả con về nhà đi, con không dám nữa, con không gấu nữa đâu!