Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Lâm Lam muốn cho Hàn Thanh Tùng và Tam Vượng nghỉ ngơi hai ngày, dù sao trong người có thương tích cũng không nên đi làm việc.
Hàn Thanh Tùng tất nhiên không chịu, thời điểm ở bộ đội vết thương nhẹ cũng không lui ra hậu phương, bây giờ chỉ ở trong nhà làm việc tất nhiên là không mệt, anh tất nhiên muốn đi kiếm điểm công.
Tam Vượng nghĩ đến lúc trước anh cả cũng đi học, cậu bé tự nhiên cũng không nên xin phép nghỉ ngơi, vốn chính là phạm sai lầm đã không còn mặt mũi, làm sao còn có thể xin phép a, cho nên cậu bé cũng khập khễnh đi cắt cỏ, đi học.
Cậu bé bị đánh và Đại Vượng bị đánh có đãi ngộ không giống nhau, Đại Vượng bị đánh lập tức thăng cấp thành người được cả thôn kính trọng,Tam Vượng lại bị người ta đem ra trêu chọc.
“Tam Vượng, sao mày lại què chân rồi?Còn có thể leo cây haykhông? Đến đây, chúng ta thi đấu đi nào!”
Tam Vượng cười ha hả, trợn mắt trắng, “Có muốn để anh tao cho mày bay hay không?”
Có người lớn còn nói đùa với cậu bé, “Ơ, Tam Vượng, không phải con đã đi tìm cha mẹ ruột rồi sao? Sao lại trở về rồi, còn đi cà nhắc nữa, đây là thế nào vậy?”
Tam Vượng lập tức đưa tay, “Con đây không phải là trở về để tính toán sổ sách sao, cha mẹ ruột của con nói chú thiếu nhà con hai trăm đồng tiền đó, lúc nào chú trả vậy?”
Tam Vượng mà động não, đi trên con đường oán giận người khác nói lời độc ác chính là một đi không trở lại, trong thôn phàm là có người muốn khiêu khích cậu bé, không quản người ta là người lớn hay trẻ con, tất cả đều bật lại.
Nói đến mức những người đó phải đi tìm Lâm Lam tố cáo.
Lâm Lam còn không có cơ hội tìm bọn họ tính sổ đâu, bọn họ còn đến tố cáo, vậy thì thanh danh người đàn bà đanh đá của cô là giả hả? Cho nên thừa dịp động viên bắt đầu làm việc, tận dụng việc mọi người tụ tập đầy đủ để mắng chửi ngay ở hiện trường.
“Lần này tuyên truyền là nhằm vào mấy người lớn như các người đó, đừng có suốt ngày cợt nhả, có phải các người cho là mình sống lâu mấy chục năm, ăn lương thực mấy chục năm, thì rất giỏi hay không? Là có thể tùy ý định đoạt mấy đứa nhỏ trong nhà mình hả?”
Các xã viên không rõ đội trưởng Lâm làm sao đột nhiên lại thay đổi phong cách, lúc trước cũng là lúm đồng tiền như hoa, ôn tồn nhỏ nhẹ tuyên truyền, khiến cho người ta quên mất cô ấy là người đàn bà đanh đá, nhưng hôm nay đột nhiên sắc bén như vậy, để cho bọn họ cảm thấy người đàn bà đanh đá vẫn là người đàn bà đanh đá đó.
“Tuyên truyền viên Lâm á, cô nói như vậy là ý gì? Chúng tôi làm gì mấy đứa nhỏ chứ?” Có người hỏi.
Lâm Lam hừ một tiếng, “Thường Phú Dư, anh còn có mặt mũi để hỏi sao? Một mình anh đã lừa gạt bao nhiêu trẻ con nói bọn chúng là nhặt được, là vớt lên từ trong sông, là dùng bánh nướng lớn để đổi với tên ăn mày hả?”
Thường Phú Dư không tán thành, “Cô cũng quá tích cực rồi. Tất cả mọi người đều nói như vậy, đùa giỡn mà thôi, có ai mà cho là thật chứ?”
Lâm Lam: “Vậy lúc anh còn nhỏ cũng không cho là thật sao? Anh chỉ lớn hơn mấy tuổi đã cảm thấy là bản thân có kiến thức hơn mấy đứa nhỏ hả?” Cô quét mắt nhìn qua mọi người một cái, “Sai rồi! Anh ngoại trừ phải xuống đất làm việc, thì anh còn có thể làm gì? Cãi nhau với vợ? Nói lời nói thô tục để thắng mấy cô gái trẻ và mấy cô dâu trẻ hả? Nếu không thì là dụ dỗ mấy đứa nhỏ?”
Mặt của Thường Phú Dư đều tím xanh, đây là làm sao a, ăn phải thuốc nổ hả, anh đã làm gì đắc tội cô ta sao? Tại sao lại bắt anh không tha vậy?
Lâm Lam ngoắc ngoắc mấy đứa nhỏ ngồi ở bên cạnh, “Đến đây, cô hỏi các con một chút, các con làm sao mà có được vậy? Ai là nhặt được, đổi lấy hả?”
Mấy đứa nhỏ rối rít cướp lời, “Con là nhặt được!” “Con là do cha mẹ dùng nửa túi cao lương đối với tên ăn mày đó!” “Con......”
Người làm cha làm mẹ đứng ở đó rất lúng túng, bọn họ chẳng qua chỉ là nói đùa với con thôi, tất cả mọi người đều như vậy, tại sao Lâm Lam lại coi là thật vậy? Cũng chưa từng bị trêu chọc mà.
Xem vẻ mặt chỉ có thẹn quá thành giận mà không có hối cải của bọn họ, Lâm Lam nói: “Mấy người đó, còn không bằng đứa bé nữa. Trẻ con biết không tốt còn có thể sửa sai, khi còn bé các người bị trêu chọc như vậy, bản thân mình không vui, hiện tại lại trêu chọc mấy đứa nhỏ như vậy sao?” Mấy người có bao nhiêu tự tin là thương con yêu con của mình, thời điểm đối xử với các con không tốt để xem chúng có rời nhà trốn đi tìm cha mẹ ruột hay không?
Hoặc là trọng nam khinh nữ, hoặc là thiên vị con út, cơ hồ không có cha mẹ nào có thể đối xử công bằng, khó tránh khỏi nặng bên này nhẹ bên kia hoặc là đánh mắng, đứa bé kia sẽ ước mơ có cha mẹ thương yêu mình hơn giàu có hơn.
Dĩ nhiên, cho dù con cái của những nhà này có trốn đi thì bọn họ cũng không coi là chuyện lớn, chỉ biết nghĩ “Đồ con nít ranh, chỉ biết mò mẫm giày vò, có thể đi được thì cứ đi? Ra cửa đi bộ một vòng không thấy gì rồi cũng sẽ trở lại thôi.”
Bị Lâm Lam tuyên truyền vô cùng nghiêm túc như vậy mấy ngày, mấy đứa nhỏ thôn Sơn Nhai rốt cuộc cũng biết mình không phải là nhặt được, mà là con ruột của cha mẹ.
Người lớn thì hơn phân nửa là ý thức được sai lầm của mình, cố ý khống chế không nói hoặc là nói ít loại lời nói lừa gạt trẻ con này.
Đây đối với phần lớn trẻ con là tốt, chẳng qua đối với một số đứa bé mà nói, cũng đã làm tan vỡ ước mơ của chúng. Bởi vì cha mẹ đối xử với chúng không tốt, chúng luôn hi vọng sẽ có cha mẹ tốt hơn đến đón mình, hiện tại chúng đã biết, không bao giờ có đâu.
Lâm Lam cũng nói với mấy đứa nhỏ đó, “Ngoại trừ việc khiến bản thân trở nên tốt hơn, không có một người nào tốt hơn đến đón các con cả.”
Những cô bé bán mặt cho đất bán lưng cho trời không được đi học, cũng chưa từng rời khỏi thôn Sơn Nhai, không cần cho chúng quá nhiều ước mơ và hi vọng, mà phải tận lực nhận rõ thực tế rồi làm đến nơi đến chốn, bảo vệ tốt bản thân mình để có một thời niên thiếu an toàn là tốt rồi.
Dù sao những cô bé luôn ôm ước mơ này trong lòng là dễ dàng bị lừa nhất, mấy người đàn ông độc thân trong thôn mới nói vài lời dễ nghe, cho ăn chút đồ, hoặc là đưa khăn, là có thể khiến cho các cô bé không tự chủ được mà nhích đến gần, thậm chí bị lừa thân thể.
Trong lúc thôn Sơn Nhai tuyên truyền như vậy, đại đội gần đó còn xảy ra chuyện trẻ con bị lạc đường, đơn giản chính là do cha mẹ thiên vị, xử phạt bất công, con cái chịu không được nên lặng lẽ rời nhà trốn đi. Những đứa bé này sẽ không có cha mẹ sáng suốt, sau này trở về, hoặc là bị đánh nặng hơn, hoặc là càng chịu thêm nhiều lạnh nhạt hơn.
Cho nên các cô bé ở thôn Sơn Nhai, phần lớn đều rất cảm kích Lâm Lam đã tuyên truyền cho mình hiểu.
Mà Tam Vượng bị đánh quả thực đã khó chịu mấy ngày, dù sao cũng bị đánh tám roi cơ mà. Cậu bé học hỏi kinh nghiệm với Đại Vượng, hỏi một chút về việc lúc cảm thấy tê dại, sưng, ngứa thì phải làm sao bây giờ.
Đại Vượng lạnh lùng nói: “Đánh thêm một trận nữa.”
Tam Vượng: “Ha ha, ha ha ha. Em quả nhiên là đầu óc bị nước vào rồi.”
Kể từ sau khi Tam Vượng vui vẻ, thì trong nhà cũng khôi phục cảnh tượng náo nhiệt, hai ngày gặp chuyện không may kia, Tam Vượng giống như là cô dâu nhỏ bị áp bức, cụp đầu ỉu xìu không lên tiếng, không khí trong nhà cũng bị đè nén, Mạch Tuệ và Nhị Vượng đã cảm thấy đặc biệt không giống nhà,đặc biệt hi vọng khôi phục lại bộ dạng trước kia.
Cho dù Tam Vượng có làm ầm ĩ một chút, cũng tốt hơn là im lặng không nói chuyện thế này.
Hiện tại cậu bé vẫn vui vẻ a, cũng không nghịch ngợm như vậy nữa, mọi người đã cảm thấy, thật tốt!
Mấy ngày sau cái mông của Tam Vượng đã khôi phục gần hết. Chẳng qua là chỉ đi cà nhắc mấy ngày, trẻ con thì dễ dàng dưỡng thành thói quen, cho dù không đau những vẫn khập khễnh theo thói quen. Lâm Lam dặn dò người trong nhà ai mà thấy thì phải nhắc nhở cậu bé, giúp cậu bé sửa tật xấu này.
Một cơn mưa xuân quý như dầu đã trút xuống, thôn Sơn Nhai lập tức tiến vào thời kỳ bận rộn nhất để gieo trồng mùa xuân. Mùa xuân thiếu nước, một khi trời mưa thì phải nhanh chóng gieo giống, bởi vì gieo trồng hoa màu cần phải làm theo thời tiết, chậm thì hoa màu sẽ giảm sản lượng rất nhiều. Nam nữ già trẻ cả thôn cùng ra trận, trừ phi không thể nhúc nhích, bảy tám mươi tuổi cũng phải đi theo hỗ trợ, Hàn Thanh Bình cũng mang theo mấy đứa nhỏ đi hỗ trợ.
Nhị Vượng Đại Vượng đi theo người lớn, Mạch Tuệ mang theo Tam Vượng Tiểu Vượng đi theo thầy giáo Hàn làm việc nhẹ nhàng hơn.
Tam Vượng khập khễnh cũng không lười biếng, còn chủ động giúp các cô bé xách đồ. Mặc dù cậu bé nghịch ngợm, nhưng ở trong trường học nhân duyên không tệ, hơn nữa có hai cô bé từng bị cậu dùng sâu và ké đầu ngựa trêu chọc, nhìn thấy cậu bị đánh còn vô cùng không đành lòng, chủ động giúp cậu làm việc.
Dĩ nhiên, cũng có mấy đứa nhỏ nghịch ngợm chê cười Tam Vượng, thừa dịp Đại Vượng Nhị Vượng không có ở đó mà đi khiêu khích cậu bé.
“Tam Vượng, mông bị đánh nát rồi hả, ha ha.”
“Tam Vượng, tao bắt được một con sâu, mày có dám ăn hay không?”
Tam Vượng liếc bọn họ một cái, “Mày có dám hay không?”
Đứa bé kia đắc ý nói: “Tao tất nhiên lá dám rồi, tao thấy mày mới không dám đó.”
Tam Vượng liếc mắt, “Mày ăn cho tao xem đi?”
Đứa bé kia làm bộ há mồm, cầm trong tay một con sâu muốn bỏ vào trong miệng, “Mày nhìn đi, tao dám nè, khẳng định là mày không dám.”
Tam Vượng vung tay lên, “bộp” một tiếng đánh trúng khuỷu tay của đứa bé kia, con sâu đó thoáng cái rời khỏi tay trực tiếp bay vào trong cổ họng của bé trai
“A —— nôn! Nôn!” Đứa bé đó khom người móc cổ họng.
Tam Vượng: “Ai nha, mày làm gì vậy, mày ăn thật luôn hả, tao chỉ nghĩ là mày chỉ giả bộ thôi, mày thật đúng là lợi hại, bội phục bội phục!” Tao chỉ là đầu óc thỉnh thoảng bị nước vào, còn không có ngu đâu.
Mấy cô bé cười ha ha, “Đáng đời, còn muốn kiếm chuyện, cho là Tam Vượng ngốc sao?”
Mạch Tuệ vẫn đang gieo hạt, nghe thấy động tĩnh nên sang nhìn xem, cũng mắng đứa bé trai kia, “Đáng đời, mày muốn ăn sâu như vậy, lát nữa cho mày ăn cả chậu luôn.”
Tam Vượng, “Chị, sâu lấy về cho để gà ăn đẻ trứng, để cho nó ăn không phí hay sao?”
Mạch Tuệ nghẹn cười, “Lúc này cái mông đã tốt rồi, tại sao còn đi cà nhắc hả, giống như là con vịt vậy, thật khó coi.”
Tam Vượng: “Lúc này vừa ngứa vừa đau vừa xót đó, rất khó chịu, lại không thể gãi.”Hiện tại cậu bé cũng không cảm thấy đau thật, mà là bởi vì ngứa, muốn gãi nhưng lại ngại, cũng chỉ có thể dựa vào bộ dạng đi khập khễnh để cho quần ma sát vào mông cho đỡ ngứa. “Chị, chị nói xem người lớn mà bị đánh thì cũng sẽ giống em sao?Có phải buổi tối cha cũng không dám nằm ngủ hay không, chỉ có thể nằm úp sấp giống em vậy hả?”
Trẻ con thì hay tò mò chuyện người lớn, cảm thấy người lớn là sắt thép không sợ đau không sợ ngứa, hơn nữa còn là Hàn Thanh Tùng, bị đánh mà ngay cả lông mày cũng không nhăn chút nào. Nếu như cha giống như cậu bé, thì cậu sẽ có một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Mạch Tuệ dùng ngón tay đâm đâm vào đầu em trai, “Có bản lĩnh thì một mình em đi hỏi.”
Tam Vượng: “Em đi hỏi mẹ a.”
Cậu bé đã quan sát rồi, Lâm Lam gieo giống ở bên kia, đang uống nước cùng Tiểu Vượng. Tiểu Vượng đeo một ấm nước quân dụng, chịu trách nhiệm đưa nước uống cho bọn họ, giống như một bé ong mật chăm chỉ chạy quanh đất trồng.
Trong một đám người cả người lớn lẫn trẻ con dính đầy bụi đất cơ hồ muốn hòa thành một thể với đất vàng, Tam Vượng cảm thấy trời xanh mây trắng trên đầu em trai của mình thật là đẹp, thật tuấn tú!
Kể từ khi cho Tiểu Vượng bị rơi vào trong nước, Tam Vượng theo thói quen mỗi ngày đều trông chừng em trai lanh lợi của mình, không thể để em bị ngã vỡ đầu được.
Đây chính là ruột thịt a!
Tam Vượng đi qua tìm Lâm Lam và Tiểu Vượng, Tiểu Vượng lập tức đưa ấm nước cho anh trai, “Anh Ba nhỏ, uống nước đi.”
Lâm Lam nấu trà sơn tra táo đỏ mang theo.
Tam Vượng uống một ít, “Thật ngọt!”
Lâm Lam nhìn: “Có còn đau không? Sao lại qua đây rồi hả?”
Tam Vượng để cho Tiểu Vượng che mình lại rồi nhân cơ hội gãi gãi cái mông, “Mẹ, cha con có còn đau hay không a?”
Lâm Lam liếc cậu bé một cái, “Chuyện con quan tâm thật không ít a, sao con không tự mình đi hỏi vậy?”
Tam Vượng lại cười hắc hắc hắc hắc.
Thời điểm cậu bé trở về làm việc thì lại thấy Yến Yến và Thái Hoa đang vẫy vẫy tay với Mạch Tuệ, nhưng Mạch Tuệ vẫn luôn bận rộn nên không nhìn thấy.
Tam Vượng tinh mắt thấy được, đâm đâm Mạch Tuệ: “Chị à,hai người họ không phải là ở đội sản xuất cạnh thôn chúng ta sao, sao lại đến đây vậy?”
Mạch Tuệ nhìn sang, thấy bọn họ đang vẫy tay với mình, bỏ chạy đi xem một chút.
Yến Yến nhỏ giọng nói: “Mạch Tuệ, bạn nói cho cô giáo Lâm, mẹ và dì của Hạnh Phúc, còn có bà nội của mình, muốn đi tìm bí thư chi bộ kiện mọi người đó.”
Mạch Tuệ tức giận nói: “Bọn họ còn muốn kiếm chuyện sao, thật là khôi hài. Cám ơn các bạn, mình đi nói cho mẹ của mình biết.”
Yến Yến và Thái Hoa lặng lẽ đi khỏi, Mạch Tuệ chạy đi nói cho Lâm Lam.
Lâm Lam nghe xong nói: “Không cần phải để ý đến, cứ để cho bọn họ náo loạn đi, trước tiên cứ xem bí thư chi bộ nói như thế nào.” Bọn họ có bản lĩnh thì sẽ đến tìm mình và Hàn Thanh Tùng, không dám vạch mặt đánh nhau thì mới đi tìm bí thư chi bộ, xem bí thư chi bộ điều tiết như thế nào.
Lâm Lam đi tìm Đổng Hòe Hoa, làm cho chị ấy hỗ trợ hỏi thăm một chút. Đổng Hòe Hoa trở lại rất nhanh, không nhịn được cười nói với Lâm Lam: “Em nói xem cũng thật tà môn, Tam Vượng và Tiểu Vượng một đứa rút gân một đứa rơi vào trong sông, rõ ràng là chúng mới phải sợ hãi. Hết lần này đến lần khác hai đứa nhỏ đã lớn như Đại Vĩ và Hạnh Phúc, bị làm cho sợ đến mức lúc này còn muốn chết muốn sống đây này.”
Hiện tại Tam Vượng và Tiểu Vượng không có chuyện gì, nhưng Đại Vĩ và Hạnh Phúc lại có chuyện.
Ngày đó sau khi bị Đại Vượng đạp xuống sông rồi lại vớt lên, Hạnh Phúc và Đại Vĩ bị làm cho sợ đến tè ra quần, sau khi về nhà thì hai đứa chúng nó cũng bắt đầu sốt cao. Chẳng qua là chúng cũng đã lớn rồi, không hung hiểm giống như trường hợp của Tiểu Vượng, sốt hai ngày uống chút thuốc là đã khỏi rồi.
Thân thể tốt lắm, nhưng tinh thần lại bị thương, dù sao bọn chúng cũng không có một người mẹ có thể khai thông tư tưởng như Lâm Lam.
Hai đứa chúng nó mỗi đêm đều gặp ác mộng, giống như chim sợ ná. Buổi tối ngủ đến nửa đêm, Hạnh Phúc đột nhiên nhảy dựng lên, gào khóc kêu la, “Anh Đại Vượng, anh Đại Vượng tha mạng, tha mạng a! Em cũng không dám nữa a!” Đại Vĩ thì lại há miệng run rẩy khóc sướt mướt trong mộng, “Chú Đại Vượng, tha mạng, tha mạng...... không dám nữa.”
Mới hai ngày đầu còn có thể cho qua, nhưng bây giờ đã bao nhiêu ngày rồi? Mông của Tam Vượng nhà người ta đã tốt cả rồi!
Hai nhà lặng lẽ mời người đến đọc kinh, gọi hồn, ghim kim, cạo gió, bạt quán...... Thật là mười tám loại hoa chiêu đều đã thử cả, chính là không có tác dụng.
Hiện tại càng nghiêm trọng hơn rồi, Hạnh Phúc và Đại Vĩ không dám ra cửa, nghe thấy người ta nói đến sông, xuống nước, Tam Vượng, Đại Vượng, Tiểu Vượng thì không chịu được.
Cuối cùng càng ngày càng nghiêm trọng, nghe thấy chó sủa gâu gâu cũng không chịu được!
Muốn mạng già rồi, ngày xuân vô cùng bận rộn nên ai cũng mệt mỏi như chó rồi, hai đứa chúng nó cứ gào thét giữa đêm như vậy, còn để cho người ta ngủ hay không?
Hàng xóm đều đã kháng nghị.
Như vậy sao được!
Triệu Quế Liên phải đi tìm chị của cô ta khóc lóc, Triệu Quế Hương lại đi khóc lóc với Hàn Thanh Phong và Hàn Vĩnh Đường.
Cô ta vẫn luôn uống thuốc nghĩ cách nhưng vẫn không thể có con được, sau lại có chút nản chí, nghĩ là thật sự không được thì sẽ nhận con nuôi. Nhưng mà con cái nhà anh em chú bác bên chồng thì cô ta không muốn. Bản thân bọn họn không có quan hệ tốt, còn muốn để cô ta nuôi con hộ,cô ta mới không làm như vậy đâu, cho nên cô ta muốn nuôi con trai của em gái mình. Cũng không được quá nhỏ tuổi, cô ta không kiên nhẫn để tự mình nuôi, cho nên muốn một đứa bé bớt lo lại hiểu chuyện. Hạnh Phúc từ nhỏ cũng coi như là đứa bé có hiểu biết, còn có chút nhỏ mọn, lúc bảy tám tuổi cũng thường đi đến nhà Triệu Quế Hương.
Triệu Quế Hương đã coi thằng bé như là con mình, nếu là mình bốn mươi tuổi mà còn chưa có con, sẽ nhận Hạnh Phúc đến làm con thừa tự rồi để nó lấy vợ sinh con, như vậy cháu trai chính là của nhà mình rồi.
Nào biết đâu rằng, Hạnh Phúc bị dọa đến muốn hỏng mất rồi, làm sao cô ta có thể nhịn được chứ?
Triệu Quế Hương thấy cháu ngoại trai bị dọa đến bộ dáng kia, hiện tại cũng không dám ra cửa. Cô ta tức giận đến vỗ bàn, “Như vậy sao được, phải đi tìm bọn họ phân xử.”
Cô ta lôi kéo Triệu Quế Liên đi tìm Tôn Ái Phượng, “Tại sao đã phải chịu uất ức như vậy, bị người ta khi dễ ra như vậy rồi mà còn nghẹn không tố cáo? Đi, đi tìm bí thư chi bộ tố cáo.”
“Tỉnh lại đi, bí thư chi bộ sẽ không quản.” Tôn Ái Phượng cũng không dám, bí thư chi bộ và nhà Cục trưởng Hàn có quan hệ tốt nên ở chung một phe, tự nhiên sẽ che chở cho bọn họ.
“Làm sao cô có thể chịu uất ức như vậy chứ? Bí thư chi bộ không quản thì đi công xã, công xã không quản thì đến huyện, trong huyện không quản thì chúng ta đi tìm Chủ tịch M!” Triệu Quế Hương nói một cách hùng hồn, “Nhà họ Lưu các người không có ai sao? Chết sạch rồi hả? Đàn ông đâu cả rồi?”
Mẹ chồng của Tôn Ái Phượng là Ngô bà tử chạy đến, “Sao cô có thể nói chuyện như vậy hả?”
Triệu Quế Hương: “Tôi nói chuyện thế nào? Tôi đây là muốn tốt cho các người, chúng ta cứ chịu thiệt thòi như vậy sao, tại sao phải sợ bọn họ?”
Ngô bà Tử là bà nội của Yến Yến, hằng ngày cũng thích gây sự, bản thân cũng trọng nam khinh nữ, thiên vị cháu trai, đối xử với cháu gái cũng không tốt. Chẳng qua là bà ta chỉ là một bà lão bình thường, bạo lực gia đình thì có thể làm ra, nhưng sau khi ra khỏi cửa thì không dám làm gì. Bây giờ thấy Triệu Quế Hương dẫn đầu, bà ta tất nhiên là muốn đi gây chuyện, làm chỗ dựa cho cháu trai.
“Đại Vĩ nhà chúng ta bị chà đạp a, buổi tối cũng không dám ngủ, cả ngày nghe thấy chó sủa thôi cũng sợ......” Bây giờ còn nhỏ liền không khống chế được, mỗi khi sợ hãi thì lại tè ra quần, đã bị tên Đại Vượng Diêm Vương đáng bị giết ngàn đao kia dọa thảm rồi.
Nếu là cứ để như vậy, đứa nhỏ có thể bị phế đi, tất nhiên không thể bỏ qua được.
Nhưng mà chồng của hai người cũng chỉ là loại đàn ông tính toán với người nhà, ở trước mặt vợ con thì bày ra uy phong gia trưởng, ra cửa thì thấy ai cũng cười cười.
Trông cậy vào bọn họ, khẳng định là không được.
Đàn ông đều đã đi làm việc không ở nhà, Triệu Quế Hương liền mang theo Triệu Quế Liên, Tôn Ái Phượng, Ngô bà tử, còn muốn dẫn theo nhũng người con dâu khác của Ngô bà tử.
Mẹ của Yến Yến là Ngô Thải Tiên do dự, không chịu đi.
Ngô bà tử mắng chị ta: “Cháu mày bị người ta đánh, mày làm dì mà có thể không quan tâm sao?”
Mẹ của Yến Yến ngại mặt mũi, chỉ muốn đi gom góp thêm mấy người để cho đông. Ở nông thôn đánh nhau đều là như vậy, mấy người dẫn đầu, những người khác hơn phân nửa là để cho đông thôi.
Yến Yến nghe thấy tin tức, cô bé chạy về tới kéo mẹ mình, “Mẹ, mẹ không thể đi.”
Triệu Quế Hương: “Ơ, đây là khuỷu tay quay ra ngoài sao, không phải là con gái lớn không dùng được, coi trọng thằng nhóc Đại Vượng kia hả?”
Yến Yến bị cô ta nói đến đỏ bừng cả khuôn mặt, “Cô, cô nói nhăng gì đó. Rõ ràng là mấy anh của tôi không đúng, mấy người còn đi gây chuyện, đây không phải là......”
“Bốp” một tiếng, Ngô bà tử tát cháu gái một cái, “Không phải là cái gì? Đồ đê tiện, mày tìm đánh mà.” Ngô bà tử không muốn mất mặt ở trước mặt của Triệu Quế Hương.
Yến Yến bị đánh đến khóc.
Thái Hoa đã chạy đến, một tay kéo Yến Yến ra ngoài, nấp ở một góc thấp giọng nói: “Bạn ngu rồi sao? Muốn làm người tốt thì cũng phải làm ở trước mặt người ta, tại sao có thể để mình bị đánh ở chỗ này?”
Yến Yến lại không nghĩ là phải kiếm nhân tình gì, cô bé khóc ròng nói: “Rõ ràng chính là anh của mình không đúng, tại sao còn muốn đi tìm người ta gây chuyện, thật mất mặt.”
“Mất mặt cũng không đến phiên bạn đâu, bạn quan tâm bọn họ làm cái khỉ gió gì chứ? Để cho bọn họ đi, đến lúc đó bà của bạn, anh của bạn sẽ phải nếm mùi đau khổ, không phải là càng tốt sao?” Thái Hoa khuyên cô bé.
Yến Yến vẫn còn có chút đắn đo.
Thái Hoa lại nói: “Không để cho Đại Vĩ chịu đau khổ, chẳng lẽ cứ để cho nó và Hạnh Phúc khi dễ bạn sao? Bạn muốn 15 tuổi phải đi cho làm vợ Hạnh Phúc hả?”
Yến Yến bị làm cho sợ đến lắc đầu, “Không muốn!”
“Vậy không phải là được rồi sao? Bạn nghe mình đi, mình là vì tốt cho bạn cả. Đại Vĩ và Hạnh Phúc đắc tội nhà họ Hàn, không có kết quả tốt, sau này bọn họ xui xẻo, bạn cũng có thể sống khá giả một chút.”
Yến Yến thử nghĩ xem thấy cũng đúng, gật đầu, nhưng vẫn là cảm thấy không được tốt, muốn lặng lẽ đi báo tin cho Mạch Tuệ.
Thái Hoa biết ý của cô bé, cười nói: “Chuyện này thì đúng rồi. Đền đáp thì phải cho người ta biết, nhận nhân tình của bạn, đi thôi, cùng đi.”
Cho nên mới có một màn Yến Yến báo tin cho Mạch Tuệ.
Lại nói Triệu Quế Hương dẫn một đám phụ nữ đi tố cáo, bọn họ không tin Lưu Quý Phát cho nên phải đi tìm bí thư chi bộ và Đại đội trưởng.
Nhưng lúc này ai cũng đều bận rộn làm việc, mặc dù Hàn Vĩnh Phương là bí thư chi bộ nhưng cũng không thoát khỏi lao động, làm sao có thời gian nói chuyện với bọn họ?
Thấy bộ dạng hùng hổ dọa người của Triệu Quế Hương, Hàn Vĩnh Phương nhíu chặt lông mày, thô thanh thô khí, “Có việc gì thì tan tầm rồi nói!”
Triệu Quế đang bày ra bộ dáng dồn hết sức lực muốn tố cáo Lâm Lam, đột nhiên bị gạt đi như vậy, giống như một cây đạn pháo đột nhiên bị tịt ngòi, nghẹn đến hoảng.
Đại đội trưởng cảm thấy mất mặt, “Cũng không xem là lúc nào, đều đang trồng trọt đó, làm sao có thời gian để nói dóc với mấy người, để lúc rãnh rỗi rồi nói sau.”
Hàn Vĩnh Phương quét qua bọn họ một cái, “Đều là người đội sản xuất hả? Đội trưởng Đội sản xuất là người chết sao? Bọn họ làm xong việc chưa? Nếu là làm trễ nãi việc trồng hoa màu, tất cả đều con mẹ nó bị khấu trừ khẩu phần lương thực!”
Triệu Quế Hương thấy Hàn Vĩnh Phương cố ý không nhìn cô ta, tức muốn nổ phổi. Cô ta chống hông giơ chân lấy hơi bắt đầu kêu gào: “Bí thư chi bộ thôn Sơn Nhai bao che kẻ xấu a, quan lại bao che cho nhau xem có được không a ——”
Cô ta bày ra điệu bộ khóc than giống như hát hí khúc như vậy, làm mấy xã viên đang làm việc hoảng sợ đến đầu đều muốn nổ tung.
Lúc ấy Hàn Vĩnh Phương đã nổi giận, đoạt lấy cái roi từ trong tay của Đại đội trưởng,vung lên đánh về phía Triệu Quế Hương.
Triệu Quế Hương thấy thế lập tức né tránh, vừa chạy vừa gào thét: “Bí thư chi bộ đánh người kìa, bí thư chi bộ đánh người kìa!”
Đại đội trưởng vội vàng khuyên Hàn Vĩnh Phương.
Ông ấy hiểu tính tình của bí thư chi bộ, hợp tác cả đời như vậy, mặc dù Hàn Vĩnh Phương khá là bá đạo, nhưng ông ấy cũng không làm việc thiên tư trái pháp luật, cũng không thiệt người lợi mình, những bí thư chi bộ khác cả ngày thoát ly sản xuất nghĩ cách tìm chỗ tốt, nhưng ông lại ngày ngày xuống ruộng, cũng không lười biếng. Nhưng ông bá đạo thì thật bá đạo, chỉ cần quy củ đã định ra thì người nào không tuân theo, ông ấy sẽ lục thân không nhận.
Người trong thôn quy định chính là ngày mùa thì tất cả đều lấy việc trồng trọt thu hoa mầu là điều tiên quyết, bởi vì nếu như loại không trồng đúng lúc thì sẽ không mọc được,tất cả mọi người sẽ phải chịu đói.
Mà có ít người vì tư lợi, không nghĩ cho đại cục này, chỉ muốn vì chút việc tư chó má của mình mà phải đi làm ầm ĩ.
Một khi anh làm ầm ĩ như vậy, hoa màu của cả thôn đều sẽ trễ nãi, đến lúc đó khẩu phần lương thực cho người trong thôn không đủ, ai cũng sẽ đói hả?
Cho nên Hàn Vĩnh Phương đặc biệt ghét những kẻ gây chuyện thế này, hận không thể trực tiếp quất chết bọn họ.
Cuối cùng Hàn Thanh Tùng nghe được tin tức chạy tới, anh khuyên Hàn Vĩnh Phương không nên tức giận, “Nếu là cần thiết, thì để cho Cục công an phái người đến trấn áp.”
Triệu Quế Hương kêu gào: “Cái gì mà Cục công an? Còn không phải là anh lấy thúng úp voi? Hàn Thanh Vân không nghe anh sao? Tên La Hải Thành kia không nghe lời anh sao? Ai dám không nghe anh hả?”
Hàn Thanh Tùng nhìn đều lười nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Tôi vốn cho rằng chuyện này chỉ là chuyện trẻ con nghịch ngợm, cha mẹ mỗi nhà quản tốt con cái là được rồi. Nhưng cô náo loạn như vậy, khiến cho tôi cảm thấy chuyện không có đơn giản nữa. Buổi tối tan tầm, đại đội mở họp đi.”
Nghe Hàn Thanh Tùng nói như vậy, Hàn Vĩnh Phương hừ một tiếng, “Trời tối tan tầm, mọi người nhanh chóng ăn cơm, bảy giờ rưỡi đại đội mở họp!”
Nói xong ông tức giận giậm chân bước đi.
Đám người Triệu Quế Hương nhìn Hàn Thanh Tùng nói buổi tối mở họp đối chất, xung quanh bọn họ đều nghĩ đến muốn kéo Hàn Thanh Tùng thật hung ác. Nói không chừng có thể triệt hạ luôn Cục trưởng này!
Hàn Vĩnh Đường làm bộ như không biết, còn để cho con trai Hàn Thanh Phong không được xía vào.
Xế chiều còn chưa tan tầm, Lâm Lam đã bảo Mạch Tuệ mang theo Tam Vượng Tiểu Vượng về nhà nấu cơm trước, làm một ổ bánh bột ngô, xào một món ăn rồi chưng dưa muối là được, rất đơn giản. Như vậy những người khác về nhà là sẽ có thể ăn cơm rồi, không cần giống như một vài gia đình phải đợi đến bảy tám giờ mới ăn.
Những ngày này Lâm Lam trôi qua khá là thoải mái, mặc dù làm việc rất mệt nhọc, nhưng mình làm tuyên truyền kiếm điểm công, lương thực, Hàn Thanh Tùng cầm lấy tiền lương còn về nhà kiếm điểm công cho cô, bây giờ năm đứa nhỏ cũng khiến mọi người bớt lo hơn.
Nhưng cũng không nghĩ đến sẽ có người tìm ngột ngạt cho cô, vừa lúc cô đã thu thập Tam Vượng xong, cũng có thời gian tính sổ với người lớn trong nhà mấy đứa con nhít ranh kia! Có con đầu gấu thì sẽ có cha mẹ đầu gấu!
Đã đến giờ rồi, Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng mang theo các con đi đến đại đội bộ, giống như dẫn theo một đội quân nhi đồng.
Cô vốn muốn cho Mạch Tuệ dẫn Tiểu Vượng ở nhà ngủ, dù sao cậu bé cũng còn nhỏ không hiểu cái gì, hơn nữa bình thường tám giờ cậu bé đã đi nằm ngủ rồi, lúc này không biết phải họp đến mấy giờ, làm trễ nãi con trai ngủ.
Nhưng Tiểu Vượng nhất định phải đi theo, bởi vì Anh Ba nhỏ đã nói với cậu bé “Chúng ta cùng đi chiến đấu nào!”Cậu bé cảm thấy ngực nhỏ bắt đầu khởi động chiến ý hào hùng, mặc dù không hiểu đây là cái gì, nhưng vẫn muốn đi theo cha me.
Tam Vượng nắm tay của cậu, vừa đi đằng trước vừa gào thét, “Điêu Đức Nhất, hắn có tâm địa quỷ gì?”
Chỉ cần không uống say, lời bài hát mà cậu bé có thể nhớ không nhiều hơn năm câu.
Tiểu Vượng cười khanh khách.
Chúng nó không cảm thấy khẩn trương một chút nào, ngược lại thật giống như mình là đồng tử quân (quân lính nhi đồng)!
Đến đại đội bộ, đám người Triệu Quế Hương ở nơi đó, đông đen mênh mông, vẻ mặt lớn lối.
Cô ta cười lạnh nói: “Làm quan đúng là khó lường, để cho nhiều người như vậy chờ các người, mặt mũi ghê gớm thật!”
Lâm Lam: “Năm trước tôi có mua một cái đồng hồ!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cục trưởng Hàn: Vợ tôi còn nghẹn lửa trong lòng đó, các người trêu chọc thật đúng lúc, đưa roi lên, không cần cảm ơn!
Tiểu Vượng: cha mẹ mang theo cả nhà đến làm chỗ dựa cho con, cảm giác như vậy thật tốt!