Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 40: Ôn nhu & chạy trốn



Edit: Trang Nguyen

Beta: Tiểu Tuyền

Nhìn Lâm Lam tỉnh lại, Tiểu Vượng vui mừng nhìn cô:”Mẹ, mẹ tỉnh rồi?” Bé cẩn thận từng li từng tí đưa tay đỡ lấy Lâm Lam: “Mẹ, mẹ ngã bệnh rồi, phải nghỉ ngơi thật tốt, con đi bưng cơm cho mẹ ăn.”

Nói xong bé liền bò xuống, chạy đến phòng khách bưng cơm cho Lâm Lam.

Người nhỏ bưng không được nhiều như vậy, nặng quá thì bưng không nổi, một chén canh trứng gà chưng, một hai cái bánh bột ngô, một chén cà hầm tương.

Lâm Lam:...... Có cảm giác bóc lột sức lao động của trẻ con. Thật quá vô sỉ.

Cô đưa tay xoa đầu Tiểu Vượng: “Tiểu Vượng, mẹ không sao, con đi chơi đi.”

Tiểu Vượng không chịu, nhất định phải ở cùng cô: “Mẹ bị bệnh, con không ồn ào.”

Lâm Lam: “… Mẹ, mẹ không bị bệnh, chỉ là… chỉ mệt mỏi thôi.”

Tiểu Vượng gật đầu: “Mẹ mệt mỏi nên bệnh đấy, chăm sóc cho Tiểu Vượng, còn phải xuống ruộng làm việc, nấu cơm, dọn nhà, nên mới bị bệnh.” Bé đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lòng bàn tay Lâm Lam, cọ xát.

Trái tim Lâm Lam thoáng mềm nhũn.

Cô thấy đồ ăn đều nguội lạnh, vội vàng lấy đồng hồ đeo tay xem thời gian, má ơi, đã hơn mười giờ, Lâm Lam cô làm được đấy. Cô ngay cả bọn nhỏ bắt đầu nấu cơm, một chút động tĩnh cũng không nghe thấy, Hàn Thanh Tùng kéo rèm cửa sổ bằng cỏ che lại, trời hừng sáng cũng không có ánh sáng xuyên qua, làm cho cô ngủ thẳng giấc đến trưa luôn. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, phụ nữ cả thôn lại có chuyện để nói rồi, cô sẽ bị chụp cái mũ người phụ nữ có chồng còn lười biếng.

Cô vội vàng nhờ Tiểu Vượng giúp đỡ lấy mũ bịt đầu cô hay dùng, cô lập tức mặc nhanh quần áo vào.

Xương sống thắt lưng chân đều đau, thật hoài nghi Hàn Thanh Tùng có phải hành hạ cô hay không, chắc chắn còn bủn rủn đau nhức hơn tập luyện buổi sáng. Nàng cũng không dám nhìn vào những dấu tím bầm trên eo cùng ngực mình, anh nói xem đây là anh dùng bao nhiêu sức lực đây hả, tiết kiệm chút sức lực không được sao?

Cô ăn mặc chỉnh tề, Tiểu Vượng lấy khăn mặt cho cô lau mặt, còn cầm cây lược gỗ chải tóc cho cô.

Lâm Lam:…tiểu áo bông chu đáo quá, hôn nhẹ ôm một cái rồi nâng lên cao cao. Tiểu Vượng nhìn mẹ lại bắt đầu cười cười nói nói, trừ thỉnh thoảng khóe miệng co rút một chút, động tác có phần kỳ quái, dường như có cái gì đó không đúng.

Bé vui vẻ nói: “Mẹ khỏe rồi, không có bị bệnh. Mẹ thật sự khỏe rồi ~~”

Bé cũng học theo bộ dạng Lâm Lam hôn bé, hôn nhẹ lên gương mặt Lâm Lam, sau đó sờ sờ đầu Lâm Lam, ôm cổ Lâm Lam, lung lay cánh tay Lâm Lam, hoàn thành một loạt động tác hôn nhẹ ôm ôm thân mật.

“Cục cưng ngoan, đi chơi đi, mẹ đi nấu cơm trưa.”

Bước xuống giường, cô có một loại cảm giác đã lâu không vận động, không làm nóng người đã vội vàng chạy nước rút mấy trăm mét, hai chân bủn rủn giống như không phải là của mình.

Nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp trong nhà, vốn là việc rất nhẹ nhàng, nhưng hôm nay Lâm Lam cảm thấy sao cuộc sống lại khó khăn như vậy. Trước tiên cô nấu cơm, đang lúc chuẩn bị giặt quần áo, Hàn Thanh Tùng từ bên ngoài bước vào.

Còn chưa đến giờ tan tầm, sao anh đã trở về rồi? Lâm Lam theo bản năng muốn tìm một chỗ trốn.

Hàn Thanh Tùng không rõ cô làm gì, lập tức tiến lên kéo cô lại: “Có đỡ hơn chút nào không?”

Tối hôm qua vừa bắt đầu anh đã nghĩ phải khống chế mình, đừng dọa đến cô, kết quả sau đó lại không kiểm soát được. Anh vừa hối hận không tiết chế, lại vừa không khống chế được mà muốn nhiều hơn, kết quả mình cũng có phần thác loạn, đoán chừng đã làm đau cô. Cô lại đang sợ anh.

Mặt Lâm Lam đều nóng lên, có thể đừng nói chuyện không? Vừa hỏi như vậy, không phải nhắc nhở chuyện tối hôm qua ư, ban ngày, có thể chú ý một chút hay không chứ.

Cũng may Tiểu Vượng đã dẫn Vượng Vượng đi chơi rồi, không có ở nhà.

Cô ra vẻ không biết hắn nói gì: “Em đang nấu cơm, giặt quần áo, sao mới giờ này anh đã trở về?”

“Công xã có người đến tìm anh nói chút chuyện.” Tay Hàn Thanh Tùng đặt ở bên eo cô, thoáng chốc nhấc bổng ôm cô lên: “Anh có nói với các con em bị bệnh, phải nghỉ ngơi hai ngày.”

Lâm Lam kinh hô một tiếng: “Mau thả em xuống.”

Hàn Thanh Tùng: “Em không nặng.”

Lâm Lam: … Tôi có hỏi anh nặng hay không nặng sao?

Anh đặt cô ở trên giường gạch, hai tay chống ở hai bên cơ thể cô, nửa người trên nghiêng về phía trước hầu như dán vào cô.

Lâm Lam theo bản năng áp sát vào phía sau, ánh mắt của hắn sâu thẳm ám chìm, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, nhưng cẩn thận nhìn trong lúc này ánh lên dục vọng sâu lắng thiêu đốt người.

“Anh, anh… Ban ngày, anh chú ý một chút đi.”

Mấy đứa nhỏ một đứa so với một đứa đều có tâm nhãn, cô cũng không muốn lâm vào tình cảnh lúng túng như thế này, còn phải giải thích cái này giải thích cái kia cho các con.

Hầu như mỗi lần đối đáp với cha mẹ, cũng không thoát được bị các con hỏi đến vấn đề này, nếu không trong đầu óc nho nhỏ của bọn nó từ hợp chất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp ra rất nhiều thứ cuồng ma loạn vũ.

Đột nhiên Hàn Thanh Tùng lộ ra một nụ cười, môi mổ mổ lên môi cô: “Nhìn em  không nhịn được.”

Lâm Lam bị anh làm hết hồn lập tức lui về sau, dùng chân đạp bộ ngực anh, cầm thú a! Anh cho rằng anh là thằng nhóc mới lớn mới nếm thử mùi đời sao.

“Đừng sợ đừng sợ.” Anh bắt được bàn chân đá tới, trấn an vỗ vỗ lên bắp chân của cô: “Em nghỉ ngơi đi.”

Hắn đi vào trong sân giúp giặt quần áo: “Còn lại không cần nhiều thợ mộc, anh để thợ mộc Vương kéo gỗ về làm rồi.”

Lâm Lam thở phào nhẹ nhỏm, cô còn nói sao mình ngủ thẳng đến lúc này, làm sao không thấy thợ mộc Vương.

Lâm Lam gục ở trên bệ cửa sổ, nhìn anh ngồi xổm trong sân giặt quần áo, vai rộng thắt lưng hẹp chuyển sang vùng tam giác, dáng người thật đẹp mắt. Nghĩ như vậy, trong lòng cô bốc lên một luồng khí nóng, cảm giác hơi xấu hổ, không cẩn thận lại nghĩ đến tình hình chiến đấu kịch liệt tối hôm qua, cả người cô lại ê ẩm, có thể trêu chọc lại không thể gánh vác, chính là cô rồi.

Đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề, tối hôm qua không có ngừa thai!

Cô không muốn mang thai lần nữa, cô không có kinh nghiệm mang thai không có kinh nghiệm sinh con, không có chuẩn bị tâm lý nghênh đón loại đau khổ này. Nhưng thể chất này, không phải đã mang thai rồi sao? Cô vội vàng đếm đầu ngón tay tính toán kỳ kinh nguyệt, thở phào nhẹ nhỏm, kỳ an toàn.

Có điều thể chất này dễ dàng thụ thai, cũng không an toàn, huống chi cho dù lần này không có chuyện gì, vậy sau này thì sao? Tám chín giờ đã lên giường ngủ, anh có thể nhịn được mới là lạ. Vẫn nên nghĩ biện pháp ngừa thai.

Thoáng chốc bọn nhỏ đã lục tục trở về, Mạch Tuệ và Nhị Vượng chạy trở về nhà trước: “Mẹ, mẹ đã khỏe chưa?”

Hàn Thanh Tùng ở trước mặt bọn nhỏ nói mấy ngày qua mẹ bắt đầu làm việc, xây nhà,  dọn nhà, rất mệt mỏi rồi, dặn bọn nó không được quấy rầy mẹ, nên sáng sớm đều lặng lẽ đi.

Lâm Lam cười cười vội vàng xuống giường: “Đỡ hơn rồi, ngủ một giấc là tốt.”

Mạch Tuệ nghi ngờ nhìn cô, lôi kéo tay cô, nhỏ giọng: “Mẹ, có phải cha đánh mẹ hay không?”

Lâm Lam: …!!!

“Thế nào lại nói như vậy, đứa nào nói mò thế?”

Mạch Tuệ nhìn ngắm Lâm Lam, ở trên cổ phát hiện dấu vết màu đỏ sậm khả nghi, giống như là bị nhéo, lập tức nhíu mày: “TamVượng nói, nói chắc chắn là mẹ bị đánh rồi, nếu không lúc trước mệt mỏi cũng không ngã bệnh, tại sao mới ngủ cùng cha một giường mà đã bị bệnh rồi? Không phải bị cha đánh thì là ai?”

Lâm Lam:!!!

Cô thật không làm sao cho tốt, con cái có nhiều tâm nhãn cũng là một vấn đề. Nhà người ta cũng như vậy phải không? Những cặp vợ chồng kia ngủ cùng với con cái một giường, thậm chí hai nhà anh cả Hàn và anh Hai Hàn cũng ngủ cùng một phòng với con, nhưng không chậm trễ mọi người sanh con, làm sao bọn họ ứng phó chuyện như vậy nhỉ?

Đây là do Lâm Lam thiếu hụt kinh nghiệm thực tế, nhà người ta, con cái lớn một chút chắc chắn cũng sẽ nghe được cái gì đó, hiểu chuyện thì đều xấu hổ làm bộ như không biết gì, không hiểu chuyện thì dù có nghe thấy cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ có bé trai, những đứa trẻ không xấu hổ hoặc thần kinh thô, mới có thể đem ra khoe khoang cho rằng mình đã biết chuyện gì đấy.

Nhà cô có mấy đứa nhỏ, căn bản chưa từng trải qua lễ rửa tội khinh cuồng thế này, lịch trình tư tưởng khác hẳn mấy đứa trẻ khác.

Cô chỉ có thể liên tục đảm bảo với Mạch Tuệ, cha cô bé không có đánh cô.

“Cha con rất chăm sóc mẹ đấy, sẽ không đánh mẹ đâu, con nhìn cha con khác hẳn những người đàn ông khác, đàn ông khác chưa bao giờ làm việc nhà, chẳng những cha con làm việc nhà, còn cam tâm tình nguyện làm đấy.”

Mạch Tuệ cười lên: “Đúng rồi, cha con tốt nhất.”

Lập tức Lâm Lam tận dụng mọi thứ dạy dỗ cô bé: “Sau này con lớn lên phải tìm một người giống như thế, phải tìm người thương yêu con, đàn ông có khí phách, cũng không thể tìm những kẻ kia…”

“Mẹ!” Mạch Tuệ nóng nảy: “Con mới bao nhiêu tuổi, sao mẹ nói với con những thứ này rồi.”

Lâm Lam cười cười, con trưởng thành sớm a, nếu không nói với con, vạn nhất con còn nhỏ tuổi lại vừa ý nam chính trong nội dung nguyên tác thì làm sao, đặc biệt còn tranh giành nam chính với nữ chính, cuối cùng còn làm vật hy sinh đấy.

“Mẹ đây không phải chỉ lo lắng dặn trước con một câu thôi sao, Mạch Tuệ của mẹ lớn lên xinh đẹp, học giỏi, sau này muốn thi đại học, cũng không thể coi trọng mấy thằng nhóc vô dụng kia. Mình phải làm một cô gái có tố chất văn hóa cao, sau này lớn lên, kiến thức rộng rãi, muốn người đàn ông thế nào thì chọn dạng đó.”

Mạch Tuệ đỏ mặt: “Không nói nữa, con đi nấu cơm giúp mẹ.”

Lâm Lam lại nhỏ giọng nói: “Con gái, con tin mẹ, sau này nhất định có thể thi đại học.”

Mạch Tuệ đỏ mặt: “Mẹ, con nghe mẹ.”

Trong lòng Lâm Lam vui thích.

Có Mạch Tuệ giải thích, mấy đứa trẻ khác không còn hoài nghi gì nữa, dù sao Hàn Thanh Tùng đối xử với mẹ ôn nhu hơn so với bọn nó, có đánh chết bọn nó cũng sẽ không đụng đến một đầu ngón tay của mẹ.

Ăn xong bữa cơm trưa, bọn nhỏ đều chạy đi trước, hiện tại thầy giáo dẫn bọn họ đi bóc ngô.

Lâm Lam do bản thân có việc phải ra khỏi cửa, nên bảo Nhị Vượng và Mạch Tuệ dẫn theo Tiểu Vượng, dù sao bọn nhỏ đều đi theo thầy giáo tham gia lao động, Tiểu Vượng không chạy loạn, sẽ không gây thêm phiền toái.

Chờ bọn nhỏ đều đi hết, Hàn Thanh Tùng nói với Lâm Lam: “Anh xin nghỉ cho em rồi, em ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Lâm Lam: “Buổi chiều em đi xã mua bán xem một chút.”

Hàn Thanh Tùng: “Anh đưa em đi.”

“Không cần, không cần, anh đi làm việc đi.” Lâm Lam không muốn đi cùng anh ra cửa, mặc dù người khác không biết tối hôm qua bọn họ ngủ với nhau, nhưng do cô thấy chột dạ, cảm giác, cảm thấy hôm nay nếu cùng nhau đi ra cửa, đoán chừng cả thôn đều nhìn thấy náo nhiệt của cô.

Hàn Thanh Tùng đưa tay ôm cô.

Lâm Lam có chút kháng cự, sau đó cứ mặc anh ôm. Cô phát hiện thật ra Hàn Thanh Tùng rất thích tiếp xúc thân thể, chỉ là vẻ mặt quá mức nghiêm túc, rõ ràng tim đập rộn ràng nhưng vẻ mặt lại nhìn không ra khác thường gì. Dĩ nhiên ánh mắt anh rất nhu hòa. Đây không phải ảo giác của Lâm Lam, trải qua một đêm không tiết chế khoảng cách khơi thông, sau đó từ trường giữa bọn họ xảy ra sự thay đổi kỳ diệu.

Cô ở trước mặt anh tự do tự tại hơn nhiều, có khi không tự chủ còn toát ra vẻ mặt làm nũng, ở trong mắt anh càng thêm mềm mại ngon miệng. Mà anh ở trước mặt cô sẽ ôn hòa hơn một chút, dù mang vẻ mặt nghiêm túc nhưng động tác, ánh mắt không che dấu được tình ý kia.

Có cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng là vợ chồng già rồi, tại sao lại như vậy?

Anh lại cúi đầu hôn cô, cho đến Lâm Lam không thở được đẩy đẩy, anh mới buông ra.

Lâm Lam giận liếc anh: “Chúng ta phải ước pháp tam chương, ban ngày không cho thân mật, tránh các con nhìn thấy, buổi tối cũng không thể không có tiết chế.”

Cô ra vẻ nhẹ nhỏm, không dám đối mắt cùng anh, sợ bị ánh mắt thâm thúy của anh hút vào.Ánh mắt anh càng thâm thúy hơn, khóe môi lộ ra ý cười: “Nghe lời em.”

Trong lòng Lâm Lam thoải mái một chút.

Bộ dáng Hàn Thanh Tùng lưu luyến không rời: “Anh đi đây.”

Lâm Lam: …. Cũng không phải nhiều năm không gặp, cô lại không phải đau khổ như Hàn Diêu và Vương Bảo xuyến, anh yên tâm đi đi, không nên giống như thiếu niên mới nếm thử trái cấm với mối tình đầu.

Hàn Thanh Tùng vừa đi, Lâm Lam lại dặn dò Tiểu Vượng ở nhà chơi, cô lấy tiền đeo đồng hồ đeo tay rồi đạp xe đạp đến công xã.

Cô đến viện vệ sinh công xã, tìm nữ bác sĩ phụ trách khoa phụ sản Chu Linh Linh, nói rõ tình huống của mình.

Lúc sinh hoạt vợ chồng, có đau, cô cảm giác, cảm thấy không bình thường, có phải bị chứng viêm phụ khoa gì hay không?Nếu không cô đã sinh năm đứa con rồi, tại sao vẫn đau? Cô không yên tâm, vẫn nên đến kiểm tra một chút, vạn nhất có bệnh gì thì phiền toái.

Bác sĩ Chu hỏi vài vấn đề, ví dụ như có đau bụng dưới hay không, bộ phận sinh dục có ngứa hay không.

Lâm Lam lắc đầu, cô khá chú ý vệ sinh, cái này ngược lại không có.

Bác sĩ Chu kiếm tra giúp cô, sau đó tỏ vẻ tất cả đều bình thường, tử cung lớn nhỏ bình thường, cổ tử cung  nhẵn bóng cũng không xuất hiện tình huống thối nát…vv…vv…

Lâm Lam lại hỏi thế tại sao cô bị đau.

Bác sĩ Chu nhìn mọi thứ đều không có vấn đề, nhưng vẫn đau, vậy thì không phải vấn đề bệnh lý, có khả năng là vấn đề lớn nhỏ.

Cô bắt đầu giải thích cho Lâm Lam cấu tạo nơi đó của phái nữ, nói một trận về thuật học và thêm một số chuyện thông dụng, cuối cùng tóm lại một câu: “Nói như thế, nếu xương chậu của cô khá nhỏ, bộ phận sinh dục khá chặt, nhà trai lại quá lớn, thì có thể xuất hiện vấn đề này, không phải vấn đề bệnh lý, không cần để ý, chú ý tư thế cơ thể là tốt rồi.”

Nói xong còn cười nhạo nhìn Lâm Lam.

Lâm Lam: …

Cô vội vàng chuyển đề tài: “Bác sĩ Chu, thế… có biện pháp ngừa thai nào không?”

Chu Linh Linh vốn ở nông thôn là bác sĩ đi chân không trong thôn, bởi vì trước đó bị phê bình nên bị điều đến viện vệ sinh công xã, định kỳ đi tập huấn ở bệnh viện huyện.Đã có kinh nghiệm nhiều lần tập huấn ở bệnh viện chánh quy, so với bác sĩ chân không  bình thường có kiến thức nhiều hơn, trị bệnh cũng tốt hơn một chút.

Cô thấy Lâm Lam là phụ nữ có chồng, hơn nữa đã sinh năm đứa trẻ ở nông thôn,đột nhiên hỏi cách ngừa thai cũng cảm thấy mới lạ. Ở nông thôn phụ nữ ngay cả cái từ ngừa thai này cũng sẽ không nói ra, cô ấy nghe được từ đâu?

Vẫn là lần đầu tiên gặp phụ nữ ở nông thôn chủ động yêu cầu ngừa thai đấy, cho dù trong huyện, phần lớn người không hiểu hoặc không hỏi, chỉ có một ít nữ cán bộ không muốn bị con cái trói buộc nên chủ động đến hỏi một chút.

Lâm Lam nhìn vẻ mặt bác sĩ Chu, lại hỏi: “Bác sĩ Chu, cây mạt dược (một vị thuốc đông y) được không?”

Chu Linh Linh lắc đầu: “Lúc này cây mạt dược ở công xã, tôi cảnh cáo cô, không được uống thuốc lung tung.”

Bao nhiêu người uống thuốc lung tung rồi tự hại chết mình.

Có vài thanh niên tri thức tham gia đội sản xuất ở nông thôn, còn có thanh niên trí thức cùng xã viên, vụng trộm rồi lại sợ mang thai, sẽ hỏi thăm bác sĩ chân không các phương thức lộn xộn cổ truyền ngừa thai.Cái gì ăn sống đậu tương, dùng ruột dê chết, ăn thằn lằn… Quả thực bậy bạ hết sức.

Lâm Lam lại hỏi đến biện pháp dùng bao cao su kia?

Chu Linh Linh nhìn Lâm Lam lúc nói chuyện này, sáng vẻ tự nhiên, một chút cũng không xấu hổ, cũng thật tò mò.

“Bao cao su ngừa thai kia cũng có, có điều công xã chúng ta không có, cô có thể đi đến bệnh viện huyện hỏi thăm xem.”

Lâm Lam nói cám ơn, không chậm trễ thời gian nữa liền tạm biệt.

Cô rời khỏi công xã về nhà nhìn sắc trời thấy khoảng ba giờ chiếu, nếu đi đến huyện rồi trở về nhất định trời tối mất, hơn nữa eo đau chân mỏi cũng không thể kiên trì thời gian dài như vậy.

Cô liền dọn dẹp một chút, dẫn theo Tiểu vượng trở về nhà mẹ đẻ.

Trên đường đi, có không ít phụ nữ trợn trắng mắt: “Không phải nói ngã bệnh xin phép nghỉ sao, làm sao còn đạp xe đạp đi dạo bên ngoài thế này?”

Bây giờ ở trong thôn có vài phụ nữ rất bất mãn với cô, cảm thấy cô phá hư không khí trong thôn. Hơn nữa Hàn Thanh Tùng còn làm việc thay cô, xin phép nghỉ, làm việc nhà… những chuyện này các cô không cảm thấy Hàn Thanh Tùng thương vợ, chỉ cảm thấy Lâm Lam làm giở trò, không an phận, gây khó dễ đàn ông.

Lâm Lam nghe thấy mấy lời ganh ti của các cô, có bản lãnh thì bắt chẹt người đàn ông của các người đi, soi mói cô thì có bản lĩnh gì?

Khoảng mười phút đến đồn nhà họ Lâm, người trong nhà đều đi làm việc, chỉ có bà Lâm ở nhà trông trẻ dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm.

Thấy Lâm Lam trở về, bà Lâm theo thói quen nghiêm mặt: “Thu hoạch vụ thu sao rồi, thế nào lại đột nhiên về nhà mẹ đẻ?”

Lâm Lam cười nói: “Ngày hôm qua tết trung thu, bận rộn dọn nhà không có trở về, hôm nay xin nghỉ…”

“Đang thu hoạch vụ thu mà xin nghỉ cái gì?” bà Lâm sốt ruột: “Cả ngày cô xin nghỉ rồi nó xin nghỉ, ai làm việc? Người nào kiếm công điểm? Một đám trẻ con đang chờ ăn đấy.”

Lúc này từng nhà đều phải dựa vào làm việc để kiếm công điểm mà sống, trừ phi bệnh không đi nổi, hầu như chưa có ai xin nghỉ cả. Bà thấy con gái khỏe mạnh thế này mà lại xin phép nghỉ, bà liền nhịn không được, lại bắt đầu nhắc nhở cô không được lười biếng, phân ra ở riêng thì phải sống cho thật tốt, không thể hết ăn lại nằm.

Tiểu Vượng: “Bà ngoại, mẹ… mẹ con bị bệnh, không có lười biếng.”

Lâm Lam lấy bánh Trung thu cùng mấy quả táo ra: “Đây là quà tặng trong ngày lễ.”

Mặc dù nghèo, cô vẫn muốn trôi qua một cuộc sống quang minh chính đại, cách tốt nhất luôn bộc lộ sự chân thành.

Lúc này bà Lâm mới nghi ngờ nhìn con gái: “Bị bệnh? Có nghiêm trọng không?”

Lâm Lam cười cười: “Không sao, nghỉ ngơi một chút đã tốt rồi.”

Bà Lâm bảo cô ngồi xuống uống nước, còn lấy quả lựu ra ngoài cho Tiểu Vượng ăn, “Nhà mẹ đẻ của chị dâu con cho.”

Lâm Lam bảo Tiểu Vượng đi chơi với cháu mình, cô lấy một chút tiền ra, để lên bàn: “Mẹ, đây là lần trước mẹ cho con mượn, một đồng khác là vợ chồng con hiếu kính mẹ cùng cha.”

Bà Lâm chỉ lấy lại tiền của mình: “Được rồi, các con mới ở riêng rồi xây nhà, đang rất khó khăn.” Bà cảm thấy con rể biết kiếm tiền, cũng giúp đỡ bà, bà liền không chịu nhận một đồng tiền kia.

Kế tiếp hết lần này đến lần khác đẩy qua đẩy lại, làm cho Lâm Lam cảm thấy vô lực bội phần. Cô thật phục những người ở đây có thói quen mặt mũi, rõ ràng tất cả mọi người đều nghèo túng, nhưng ngày lễ lúc đến cửa đều cầm theo một ít đồ, thường xuyên đẩy tới đẩy lui, nhắc nhở cũng không chịu.

Nhìn xem, đây rõ ràng như đánh trận!

Mấu chốt là việc này phải nhún nhường, cô cũng không phải thật tâm, trở về nhà cô còn phải xem nhà nào cho  bao nhiêu, nhà mình thiếu người ta bao nhiêu, không để một nhà phải chịu thiệt thòi đây này.

Cho nên Lâm Lam cảm thấy rất nhức đầu.

“Mẹ, mẹ cũng không cần làm vậy với con, con là con gái của mẹ, không phải chị em.”

Thấy con gái nói rất nghiêm túc, lúc này bà Lâm mới nhận, lấy làm tiền riêng của mình. Thử nghĩ xem con gái út không cần chờ chị ba trở về để ganh đua so sánh, cảm thấy con gái thay đổi rất tốt, trong lòng cũng thấy an ủi.

Bà lại hỏi bông vải trong nhà Lâm Lam, vải có đủ dùng không, sau khi ở riêng con rể đối xử với cô có tốt không, cha mẹ chồng có xoi mói gì không, con cái có nghe lời hay không…

Lâm Lam đều nhất nhất trả lời: “Mẹ, giờ cũng không còn sớm, con phải về nhà nấu cơm rồi.”

Bà Lâm liền vội vàng lấy cho cô ba trái lựu thật to: “Đem về cho mấy đứa nhỏ ăn.”

Bà đưa Lâm Lam và Tiểu Vượng ra cửa, liên tục dặn dò: “Phải sống thật tốt với con rể, đừng cãi nhau.” Cả ngày ở nhà chờ đợi lo lắng, chỉ sợ lại có tin tức nói con gái thứ tư treo cổ uống thuốc nữa.

“Mẹ, con biết rồi, đi!” Lâm Lam dẫn theo Tiểu vượng về nhà.

......

Nông trường Sơn Thủy lao động cải tạo là một trong ba nơi lao động cải tạo lớn nhất ở khu bản địa, ngoại trừ huyện chính ra còn có tất cả tội phạm ba huyện bên cạnh đều bị đưa đến đây cải tạo.

Bọn họ đóng quân xây dựng ở nơi bằng phẳng trong núi, hoàn cảnh gian khổ, hằng ngày có bộ đội nhân viên cầm súng trông chừng.

Tội phạm đến nơi này cải tạo, nhiệm vụ chủ yếu chính là san bằng núi, chung quanh  có mấy trăm mẫu đồng ruộng cùng mấy trăm mẫu vùng núi và đất hoang khác.

Lúc nông nhàn, bọn họ còn phải chịu trách nhiệm khai thác đá, sửa đường, xây cầu vv…vv… cuộc sống trôi qua không thể nói không gian khổ.

Kể từ khi Hàn Thanh Hoa bị nhốt ở đây, lúc nào cũng có cảm giác có thanh kiếm treo trên đầu, thanh kiếm kia bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của cậu ta.

Mệt mỏi quá!

Buổi sáng, mới năm giờ đã phải thức dậy rửa mặt, sau đó bị ép chạy bộ, nữa giờ sau ăn cơm. Ăn cơm ở nơi này giống như đánh giặc, phải dựa vào tranh giành, chậm một bước sẽ phải chịu đói.

Sau khi ăn xong, bọn họ phải làm việc, bây giờ vừa lúc thu hoạch vụ thu, những thanh niên như bọn họ cũng bị sắp xếp đi tách ngô.Ở nơi này ai cũng phải làm việc, không đến hai ngày trên tay cậu ta đã nổi lên mục máu.

Đội trưởng chết tiệt còn bảo bọn họ tranh tài với nhau, mấy người một loạt, đến giờ nếu còn chưa tách xong ngô thì phải tiếp tục, tách xong mới có thể ăn cơm.Kết quả mỗi lần Hàn Thanh Hoa đều xếp cuối cùng, mỗi ngày đều chỉ có thể ăn cơm thừa nguội lạnh.

Bữa cơm trưa như vậy, cơm tối cũng như vậy.

Đói bụng lên giường, còn phải ngủ chung một giường lớn với đám người chân thối ngút trời, trằn trọc khó ngủ.Cứ như vậy, nửa đêm còn có thể bị đói tỉnh lại.

Nửa đêm tỉnh ngủ trên chiếc giường lớn kia quả thật chính là địa ngục kinh khủng, tranh cãi vô ích thôi, ngáy ngủ, nói mớ, thậm chí còn có mộng du, thần kinh Hàn Thanh Hoa bị dọa sợ đến mức suy yếu.

Vừa đến ngày đầu tiên, buổi tối Hàn Thanh Hoa tỉnh  giấc rồi không cách nào ngủ lại được nữa. Sang ngày hôm sau đã bị bắt đi tập luyện, mệt gần chết còn không được ăn no lại phải đi làm việc…

Không chỉ có như thế, cậu ta phải chịu đựng sự uy hiếp tinh thần.

Triệu Kiến Thiết đem toàn bộ tức giận đối với Hàn Thanh Tùng đều trút lên người của cậu ta, cả ngày đe dọa hắn muốn giết chết cậu ta, còn bỏ kim vào trong giày của cậu ta, ở chỗ ngủ của cậu ta còn giấu phân khô.....

Trước kia Hàn Thanh Hoa có bao nhiêu vui vẻ lăn lộn, có bao nhiêu lớn lối đắc ý, lúc này có bấy nhiêu uất ức uể oải, hận không thể đào một cái hang để chạy trốn.

Đáng tiếc, nơi này đám binh sĩ đều vác súng trên vai, ánh mắt như đèn pha, người nào tụt lại phía sau đều có thể bị nhìn thấy, đừng nói chi là chạy trốn.

Chỉ cần có người dám chạy trốn, vậy thì có thể trực tiếp nổ súng hạ gục.

Trời ạ...... Hàn Thanh Hoa cảm giác mình rơi vào địa ngục không lối thoát, đã không thể về nhà.

“Tu tu” tiếng còi rời giường vang lên.

Hàn Thanh Hoa giống như phản xạ có điều kiện bò dậy mặc quần áo xếp chăn, nhanh chóng xuống đất mang giày.

“Biểu hiện cho thật tốt, tranh thủ giảm hình phạt!” Đội trưởng chịu trách nhiệm áp tải bọn họ vẫn không ngừng nhấn mạnh câu này: “Không nên giở trò!”

Vẻ mặt Hàn Thanh Hoa chết lặng, trong lòng thống khổ, đều đã nhiều ngày như vậy, đám người cùng cậu ta tiến vào cửa chết này, Sấu Tử cũng đã thích nghi với cuộc sống nơi này, nhưng cậu ta vẫn là khổ không thể tả.

Cậu ta ảo tưởng anh ba chỉ đang trừng phạt mình, chắc chắn sẽ sớm đưa mình về nhà. Cậu ta vẫn mong đợi tết trung thu, đây là tết trung thu, nhất định anh ba sẽ đến đón mình. Anh ấy không đón thì cha mẹ cũng sẽ đến đón mình!

Cậu ta tự tin mong đợi, kết quả sáng sớm tết trung thu vẫn phải thức dậy chạy bộ như bình thường, tranh giành cơm, thu hoạch vụ thu...... Mãi cho đến sau bữa cơm chiều cậu ta bị mấy người Triệu Kiến Thiết nhốt trong phòng chứa củi, cậu ta cũng không đợi được Hàn Thanh Tùng đến đón mình.

Rốt cuộc hắn sụp đổ, cũng không nhịn được nữa.

Tối hôm qua tình hình còn rõ mồn một trước mắt.

“Hàn Thanh Hoa, đừng tưởng anh ba mày là cục trưởng cục công an, thật ra chỉ là cái rắm chó. Còn không bằng chú hai của tao. Mày nhìn xem, chú hai của tao móc nối quan hệ cho tao, để cho tao đến nơi này toàn được nhậu nhẹt ăn ngon, cũng không cần làm việc nặng. Còn có thể muốn bắt nạt mày thì bắt nạt mày, một chút mày cũng không bằng.”

“Mày, chúng mày không dám đánh tao……” Hàn Thanh Hoa run rẩy, nhưng vẫn  duy trì một phần lý trí.

Mặc dù Triệu Kiến Thiết có quan hệ, luôn chỉ ở sau lưng động tay động chân bắt nạt mình, nhưng bọn họ không dám đánh mình.

Nơi này nghiêm cấm đánh nhau, cho dù là ai, nếu như đánh người cũng bị giam cầm thậm chí gia tăng hình phạt.

“Ha hả, mày thật quá ngây thơ, chúng tao đưa mày đến nơi này không phải không còn chút động tĩnh gì sao? Như vầy mà mày còn không hiểu?”

Hàn Thanh Hoa thoáng chốc đã hiểu, thì ra Triệu Kiến Thiết có bản lãnh lớn như vậy, hắn… hắn dám hối lộ người trông coi, cho nên không ai quản.

“Nói như thế.” Triệu Kiến Thiết âm tàn nhìn cậu ta: “Chúng tao muốn giết chết mày, cũng  dễ dàng giống như bóp chết con kiến vậy!”

“Mày… mày muốn làm gì? Mày bỏ qua cho tao đi, tao cũng bị người hại mà, tao cũng hận Hàn Thanh Tùng vậy!” Hàn Thanh Hoa sợ muốn chết.

“Dĩ nhiên, nếu mày nghe lời tao, chẳng những tao không để cho mày làm việc nặng, còn có thể giúp mày sớm về nhà.” Triệu Kiến Thiết dùng con dao nhỏ trong tay vỗ vỗ trên mặt của cậu ta: “Nhưng phải xem mày lúc này có muốn rời khỏi chỗ này hay không thôi.”

“Muốn, muốn, tao muốn! Chỉ cần có thể để cho tao được trở về, muốn tao làm gì cũng được!” Hàn Thanh Hoa vội vã bày tỏ thái độ.

Hàn Thanh Hoa cũng đã nhịn không được nữa, cậu ta hận chết cả nhà anh ba, cũng chính là bọn họ, nếu như không phải do bọn họ thì bọn hắn cũng không đến nông trường lao động cải tạo.

Chỉ cần lúc này có thể để cậu ta được rời khỏi đây, khiến cho Hàn Thanh Tùng gặp chuyện không may, muốn cậu ta làm gì cậu ta cũng đều vui vẻ!

Triệu Kiến Thiết đã chuẩn bị tốt cho cậu ta, buổi trưa hôm nay cậu ta có thể thừa dịp tất cả mọi người đi ăn cơm thì chạy trốn.

Cho đến trưa lúc tách ngô, lần đầu tiên Hàn Thanh Hoa không cảm thấy mệt mỏi, cảm giác có dùng cũng không hết sức lực.

Kết quả lúc tiếng còi vang lên cậu ta vẫn không tách đến cuối, những người khác đã xếp hàng đi ăn cơm, cậu ta vẫn còn muốn tiếp tục.

Triệu Kiến Thiết đi qua chỗ cậu ta, vỗ lên bờ vai của cậu ta: “Tao yểm trợ cho mày, chạy mau đi.”

Lập tức Hàn Thanh Hoa đưa cái cuốc nhỏ đưa cho Triệu Kiến Thiết, chính mình nhanh như mèo chui vào ruộng ngô, binh sĩ chịu trách nhiệm canh giữ bên cạnh dường như không nhìn thấy cậu ta.

Tim cậu ta đập như trống trận, không quan tâm gì nữa, cố chạy như điên… cậu ta cho rằng mình chạy về phía tự do, chạy về phía ánh sáng…

......

Lâm Lam chở Tiểu Vượng về đến nhà thì trời sắp tối đen, cô nấu cơm trước, ngày hôm qua giữ lại thịt và canh thịt, hôm nay vừa lúc nấu lại lần nữa, vẫn thơm ngào ngạt.

Buổi tối bọn nhỏ lần lượt trở về, Lâm Lam lấy mấy quả lựu cho bọn nhỏ ăn, nói là bà ngoại cho.Bọn họ nhìn Lâm Lam không có chuyện gì, tất cả cũng tin tưởng cô chỉ mệt mỏi, tỏ vẻ để cô ngày mai tiếp tục nghỉ ngơi ở nhà.

Sau khi ăn cơm xong, bọn nhỏ tranh thủ thời gian đi đến đội sản xuất bóc ngô kiếm công điểm, Tiểu Vượng muốn đi nhặt vỏ ngô, bảo Hàn Thanh Tùng cho bện một cái đệm cói nhỏ.

Lâm Lam bảo bọn nhỏ khoác thêm áo bông, lúc này ban ngày nóng chỉ mặc áo mỏng, buổi tối trời lạnh thì mặc áo bông. Chờ bọn nhỏ đều đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, hơi thở mập mờ bắt đầu tuôn ra.

Lâm Lam chịu không được vẻ mặt cấm dục kia, mà ánh mắt vừa nóng vừa phỏng nhìn cô.

Anh rất tự nhiên giương cánh tay ôm cô: “Còn khó chịu hơn?”

Anh dùng giọng nói ngay thẳng hỏi han di chứng ân ái, cô cảm thấy mặt mình nóng lên, vội vàng thúc dục anh đi bóc ngô kiếm công điểm.

Hàn Thanh Tùng hôn nhẹ cô: “Em nghỉ ngơi, anh đi.”

Lâm Lam ở nhà dọn dẹp, chờ hơn tám giờ, Hàn Thanh Tùng dẫn bọn nhỏ trở về.

Vừa vào cửa, mấy người đứa nhỏ cười cười nói nói chạy về hướng giường gạch, lại bị Lâm Lam bảo rửa mặt rửa chân.

Đại Vượng muốn dùng nước lạnh ở trong sân rửa chân, bị Lâm Lam la: “Trong nồi có nước nóng, không nên dùng nước lạnh.”

Khí trời lạnh, Lâm Lam không cho mấy đứa con trai tắm nước lạnh, để khỏi bị bệnh.

TamVượng muốn chạy, bị Hàn Thanh Tùng nắm lấy lỗ tai ném cho Lâm Lam. Cả ngày TamVượng giống như lăn lộn ở trong bùn, đầu cổ cùng mặt đều dính đầy bùn, cả người vô cùng bẩn. Mặc dù nó thích bơi lội, nhưng lại không thích tắm.

Lâm Lam vài cái lau sạch cho nó, để cho nó đứng trong chậu sành, cười nó: “Đây là khỉ con bùn từ đâu đến, bẩn muốn chết!”

TamVượng sợ nhột, cười ha ha, Lâm Lam bảo nó tự tắm, cô tắm cho Tiểu Vượng.

Mặc dù Tiểu Vượng ngoan ngoãn, nhưng cả người thường xuyên dính đầy lông chó.

Cô ngồi trên ghế đẩu nhỏ tắm giúp Tiểu Vượng cùng TamVượng, Hàn Thanh Tùng ở một bên lặng yên múc nước, thuận tiện lặng lẽ đánh giá vợ mình. Eo nhỏ của cô tinh tế, cái mông rất tròn, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu, vẻ mặt trên mặt lại không ôn nhu như lời nói, nhìn đến cả người anh khô nóng nhưng không dời mắt được.

Anh vừa nhìn, còn làm theo yêu cầu của cô giội cái này một gáo, chà xát cái kia hai cái.

TamVượng bị Hàn Thanh Tùng chà xát kêu gào, quá đau, bàn tay to của cha đánh người đã đau, chà lưng cũng quá độc ác.

Lâm Lam cười nói: “Ai bảo con bẩn như vậy,dội nước cũng không sạch, phải có bàn tay vô địch này của cha con chà lưng, người bình thường muốn dùng còn không có cơ hội đâu.”

Tắm xong lau khô, cô bảo Hàn Thanh Tùng xách nó lên giường. Tiểu Vượng nhìn anh ba đánh đu, tràn đầy hâm mộ.

Lâm Lam nắm vững tắm rửa cho bé xong, vỗ vỗ lên mông nhỏ, cũng bảo Hàn Thanh Tùng đến xách đi.

Hàn Thanh Tùng xách Tiểu Vượng, bé cười khanh khách, chân nhỏ đạp đạp mấy cái, chơi rất vui vẻ.

Tiểu Vượng dùng tiếng nói mềm nhũn nhỏ giọng nói: “Cha….Phòng Tây.”

Bé muốn ngủ ở phòng phía Tây, nơi có mẹ.

Hàn Thanh Tùng cũng không từ chối bé, trực tiếp xách bé lên ngay ổ chăn bên kia tủ giường.

Lâm Lam nhìn Tiểu Vượng không sợ Hàn Thanh Tùng như vậy, cũng cảm thấy vui mừng, mặc dù anh nghiêm túc, nhưng đối với các con cũng không tệ lắm.

Tiểu Vượng ngoan ngoãn chui vào trong chăn: “Mẹ, ngủ ngon.” sau đó nhìn Hàn Thanh Tùng một cái: “Cha, ngủ ngon.” Đây là lần đầu tiên bé chủ động chúc Hàn Thanh Tùng ngủ ngon.

Lâm Lam bước đến hôn nhẹ lên trán của bé: “Con trai nhỏ, ngủ một giấc thật ngon nhé.”

Tiểu Vượng liền vui vẻ nhắm mắt lại, khóe miệng còn mỉm cười, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Lâm Lam nhìn thấy bé không đem cái khăn rách kia ôm vào trong ngực, đây cũng là lần đầu tiên. Cô nhỏ giọng cười nói với Hàn Thanh Tùng: “Tiểu Vượng có chút thích anh rồi đấy.”

Lúc trước Tiểu Vượng đối với Hàn Thanh Tùng vừa phòng bị lại vừa sợ hãi, kháng cự cùng Hàn Thanh Tùng ở cùng, hôm nay là lần đầu tiên chủ động yêu cầu với Hàn Thanh Tùng.Mặc dù chỉ vì có thể cùng mẹ một phòng, có tiến bộ rồi.

Cô rất vui.

Ánh mắt Hàn Thanh Tùng cũng trở nên nhu hòa, anh đi ra phòng khách lấy quần áo Tiểu Vượng để ở tủ giường.

Lâm Lam nhìn thấy lưng quần Tiểu Vượng bị hở ra, lấy kim may vá.

Hàn Thanh Tùng bưng nước nóng đến đây giúp cô: “Lúc này không còn sớm nữa.”

Lâm Lam nhìn xem bên ngoài, mới chín giờ vẫn còn sớm lắm, đêm dài đăng đẳng, nằm xuống cũng không ngủ được, một đêm giày vò còn không bằng ngồi như thế này tối nay.

Anh chủ động như vậy, trong mắt Lâm Lam, như thế nào cũng thấy có ám hiệu gì khác.Hôm nay không có xuống ruộng, cô vẫn dùng khăn thấm nước lau lau.

Cô ngại Hàn Thanh Tùng nhìn mình chằm chằm, nên đóng cánh cửa phía sau bồn rửa để cản trở tầm nhìn, tránh cho ánh mắt của anh giống như lửa muốn nướng chín cô.

Mặc dù nhìn vợ mình không phạm pháp, nhưng anh cũng phải khống chế một chút chứ? Cho dù cô phát hiện, nhưng gương mặt đó vẫn lạnh, nhiệt tình như vậy càng làm người ta chống đỡ không được.

Đợi sau khi cô tắm rửa xong, lau khô bò lên giường, Hàn Thanh Tùng mới mang nước sang cho cô, chính mình vẫn như cũ ra bên ngoài nơi cản gió, tắm rửa rồi mới trở về.

Thoáng chốc Tiểu Vượng đã ngủ say sưa, bởi vì giường được đốt nóng hổi, bắp chân bé đạp một cái đã đá chăn ra một bên, ra một đầu mồ hôi.

Lâm Lam để cho Hàn Thanh Tùng lấy khăn lau cho Tiểu Vượng, lấy chăn chặn một chút, đừng bao bọc bé chặt quá.Hàn Thanh Tùng làm theo tất cả yêu cầu của cô.

Lâm Lam nhỏ giọng nói: “Tiểu Vượng không giống với mấy đứa trẻ khác, con không có cảm giác an toàn, có chút nhát gan sợ hãi rất dễ dàng tự bế lầm lì. Chúng ta làm cha mẹ phải che chở nhiều hơn, phải kiên nhẫn nhiều hơn nữa.” Nói xong cô vội vàng bổ sung: “Bác sĩ nói.”

Trước kia cô đối với Hàn Thanh Tùng không có nhiều yêu cầu lắm, cô cũng không  nói chuyện này, hiển nhiên không trông cậy anh làm cái gì. Lúc này nói, chính là yêu cầu đối với anh, hi vọng anhcó thể cùng nhau quan tâm giáo dục con.

Bàn tay to Hàn Thanh Tùng đặt trên đầu Tiểu Vượng, nhét chiếc khăn kia Tiểu Vượng vào dưới gối.

“Không có bị tâm thần chứ?” Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô.

Lâm Lam lắc đầu: “Chỉ cần quan tâm con nhiều hơn, để cho con không có cảm giác bị vứt bỏ, sẽ không có chuyện này.”

Hàn Thanh Tùng gật đầu, cũng không có ý tứ trách cứ người nào: “Được, anh sẽ chú ý.”

Nhìn cô mặc mỏng manh gục ở bên tủ giường nói chuyện, ra hiệu cô mau vào chăn.

Lâm Lam đối diện với ánh mắt thâm trầm của anh, trong lòng run lên, vội vàng chui trong chăn lấy chăn bao bọc lấy mình.Hàn Thanh Tùng chân dài một nước lên giường, vén chăn lên dán vào cô nằm xuống, cánh tay mở ra kéo cô vào trong ngực.

Đầu tiên cảm thấy hơi lạnh, tiếp đó nóng hừng hực nhiệt độ cơ thể dần ấm lên, Lâm Lam cảm thấy thật thoải mái, không tự chủ nhích lại gần vào trong lòng ngực của anh.

“Có thể khiến cánh tay của anh bị tê không?” Lâm Lam phát hiện anh rất kỳ quái, rõ ràng có hai chiếc gối, không cần cô phải gối đầu lên cánh tay anh, vợ chồng đều như vậy sao?

Anh nói: “Không biết.” Nhẹ nhàng sơ lên lọn tóc vẫn còn ướt của Lâm Lam: “Không thể nặng bằng súng.”

Nghe anh nói đến súng, Lâm Lam lại lo lắng có phải anh oán giận chuyện cô báo cáo không, có phải càng nhớ nhung bộ đội không, cuối cùng cô không có hỏi ra miệng.

“Em có thể tìm người đặt làm một thùng gỗ lớn không? Mùa đông ngâm mình như vậy, vừa ấm vừa sạch sẻ.” Nghĩ đến càng ngày càng lạnh, không thể tắm, Lâm Lam cũng có chút khó chịu.

Bàn tay to của Hàn Thanh Tùng nhẹ nhàng vân vê ở sống lưng cô, cuối cùng vuốt ve trên bả vai đang nới lỏng: “Để anh làm.”

Giọng nói đã không lãnh đạm giống ban ngày nữa, mà trong trầm thấp lại lộ ra một tia khàn khàn. Anh có thể cảm giác được, cô không giống trước kia luôn bất hòa với anh, cũng không sợ anh nữa, đối với anh càng ngày càng thân cận, còn chịu nói chuyện Tiểu Vượng với anh. Cảm giác như vậy rất tốt, để cho anh kìm lòng không đậu muốn nhiều hơn nữa, liền cúi đầu hôn cô.

Một lát sau, Lâm Lam mềm giọng thử dò xét nói: “Sao anh còn chưa ngủ, ban ngày mệt mỏi cả ngày, tối nay ngủ sớm một chút.”

Anh ừ, nhưng đẩy cao lưng của cô: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”

Lâm Lam: “......”

“Cái kia, em có chút đau......Em có thể không...... Không......”

“Anh nhẹ chút.” Giọng anh trầm thấp, cọ ở đáy tai của cô, cảm giác tê dại giống như mang đến dòng điện.

Sự thật chứng minh, đàn ông nói anh ta nhẹ chút, hay nói với cô đi từ từ không đi vào đều không đáng tin như nhau, một khi biết ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng thấy ngon, cho dù Hàn Thanh Tùng có sức kiềm chế mạnh cũng không cách nào tự động điều khiển được.

Sột soạt hơn nửa đêm, Lâm Lam mệt mỏi ngủ thật say.

......

......

Trên ánh trăng giữa bầu trời, đột nhiên có tiếng huyên náo xé rách sự yên lặng trong đêm, trên đường có người la lớn: “Mau, bắt lấy nó, đừng để nó chạy!”

Rất nhanh, cửa cổng nhà Lâm Lam bị gõ rầm rầm: “Mở cửa, mở cửa!”

Lâm Lam bị thức tỉnh: “Ai đấy?”

Hàn Thanh Tùng bật dậy giữ cô ở trước ngực, vỗ vỗ bờ vai cô, nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì, em cứ ngủ đi.”

Tiếng gõ cửa phía ngoài lại không còn nữa, Lâm Lam cho rằng mình nằm mơ, lầm bầm một tiếng, cô thật sự mệt mỏi quá rồi nên ngủ lại rất nhanh.

Lúc này Hàn Thanh Tùng mới đứng dậy, đem góc chăn dịch kín, sau đó đứng dậy mặc quần áo xuống giường.

Phía ngoài trăng sáng sao thưa, ánh sáng bạc khắp nơi.

Trên tường phía tây lộ ra một bóng người, hướng về anh huýt sáo hai tiếng.Hàn Thanh Tùng vẫy tay, người nọ giống như con báo nhẹ nhàng từ trên đầu tường nhảy xuống đất, ba bước chạy lên trước: “Hàn cục, tất cả đều như anh dự đoán.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv