Chờ đến lúc Lâm Lam thức dậy, Hàn Thanh Tùng đã sớm ra cửa hội họp cùng La Hải Thành, cô làm điểm tâm, Đại Vượng dẫn theo bọn em trai em gái ra ngoài tập thể dục buổi sáng.
Hôm nay mấy đưa Đại Vượng ra tập thể dục buổi sáng cũng là một phong cảnh ở đại viện cách ủy hội huyện đấy, vốn có thể dẫn đến sự chú ý của không ít người, thậm chí khơi gợi lên hoài niệm của mấy lão binh giải ngũ, cũng cùng đi theo bọn họ tập. Trải qua một năm tích lũy này nhân số tăng hai, bọn họ đều đem Đại Vượng làm lớp trưởng.
Sáng nay Cao Lăng cũng dẫn em trai gia nhập, Cao Vũ không vui, nó còn muốn ngủ nướng à.
Sau khi chạy bộ còn có huấn luyện khác, Cao Lăng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đi theo chạy bộ. Cậu nói với Mạch Tuệ và Nhị Vượng: “Các cậu có muốn đi trượt băng không?”
Nhị Vượng liếc hắn: “Tôi có thể đi, chị tôi không đi.”
Cao Lăng: “. . . . . .” Mày thật đúng đáng ghét mà.
Mạch Tuệ: “Trong hầm băng tầng băng không có bền chắc như vậy, cẩn thận coi chừng té không ra được.”
Cao Lăng: “Sẽ không. Hằng năm chúng ta đều đi, đông lạnh bền chắc lắm đấy.”
Cao Vũ đi theo chạy bộ đổ đầy mồ hôi, lúc này không động đậy liền cảm thấy lạnh run cả người: “Em, em đi về trước đây.”
Mạch Tuệ nhìn, nhắc nhở: “Sau này cậu chạy bộ, phía sau lưng độn thêm chiếc khăn lông, cẩn thận kẻo bị lạnh.”
“Cám ơn.” Cao Vũ hít mũi một cái, hiện tại đã cảm thấy có chút không ổn rồi.
Tam Vượng và Tiểu Vượng cười hì hì nhìn Cao Vũ, Tam Vượng: “Sức khỏe của thằng nhóc này không tốt cho lắm.”
Lúc Cao Vũ mới sinh, không khác gì Tam Vượng lắm, nhưng thân thể không bền chắc như Tam Vượng.
Tiểu Vượng: “Ra, anh lại hít đất, làm trước hai mươi cái.” Bé nằm sấp xuống đất bắt đầu tập hít đất, để Cao Vũ cùng nhau làm.
Cao Vũ miễn cưỡng làm năm cái thì nằm úp sấp dưới đất, nó thật thích chơi đùa cùng Tam Vượng, Tiểu Vượng. Nó phát hiện mấy bé trai nhà họ Hàn này, Đại Vượng dọa người lạnh như băng, cho dù cậu ấy không phải thật sự lạnh như vậy, nhưng bộ dạng cự người ngoài ngàn dặm kia khiến cho nó không dám đến gần, đừng thấy Nhị Vượng lúc nào cũng mỉm cười với người khác, nhưng nhìn kỹ ánh mắt dường như có thể nhìn thấu người, Cao Vũ cũng có chút sợ.
Nó cảm thấy chỉ có Tam Vượng và Tiểu Vượng tốt, cả ngày cười toe toét vô tâm, ngốc ăn ngốc ngủ cùng nó.
Ăn xong điểm tâm, Lâm Lam đi làm, bọn nhỏ đều đi học.
Tiểu Vượng và Tam Vượng mới vừa vào phòng học, thầy giáo âm nhạc đã đến tìm: “Hàn Vượng Gia, đến văn phòng một chút.”
Tiểu Vượng liền lôi kéo Tam Vượng đi qua, thầy giáo nhìn một chút cũng không nói cái gì, cùng đi.
Trong phòng làm việc có hai nam nữ trung niên, nữ khoảng bốn mươi mấy tuổi, nhưng dáng vẻ yểu điệu, mặt mày phong lưu, nam cũng khoảng bốn mươi mấy tuổi, giở tay nhấc chân đều mang theo làn điệu đặc biệt. Tam Vượng cũng biết bọn họ là đoàn ca múa, quả nhiên Tiểu Vượng dẫn nó đi qua chào hỏi: “Đoàn trưởng Lữ, có tiết mục gì muốn mời con sao?”
Tiểu Vượng có cây sáo, độc tấu đàn accordeon, ngoại trừ trình diễn ca khúc quy định:《 biển rộng đi tới dựa vào người lãnh đạo 》các loại… bé còn tự mình biên soạn《Mùa xuân, hạ, thu, đông trên quê hương tôi》, bây giờ ngôi sao nhỏ của đoàn ca múa, không ít người thích xem bé trình diễn.
Lữ Tuệ Nhàn gật đầu, ánh mắt nhìn Tiểu Vượng vô cùng thưởng thức, thật là một đứa bé ngoan: “Chúng ta muốn luyện tập một vở kịch, cần một diễn viên nhí, vừa ca vừa nhảy múa còn có thể biểu diện nhạc khí.”
Hai mắt Tiểu Vượng phát sáng: “Con báo danh!”
“Đoàn trưởng, diễn viên nhí kia có anh trai hay không?” Tam Vượng hỏi.
Đoàn trưởng Lữ đã sớm chú ý đến Tam Vượng, dáng người cậu nhóc này tinh tế xinh đẹp, thắt lưng rộng eo hẹp, cánh tay dài chân dài, là một mầm mống khiêu vũ thật tốt đây. Cô chuyên tâm với ngành nghề của mình, không có hứng thú với thể dục, cho nên mặc dù biết tên tiểu tướng phi ngư nhưng lại không liên hệ đến người trước mắt này.
Thầy giáo âm nhạc liền giới thiệu Tam Vượng với cô.
Vừa nghe Tam Vượng lại là người giành được huy chương vàng Á Vận hội, ánh mắt Lữ Tuệ Nhàn đều trợn tròn, dùng một loại phương thức kịch sân khấu khoa trương, vỗ về bộ ngực, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “A, bạn học Hàn Vượng Dân, cậu thật tuyệt vời. Cậu là niềm kiêu ngạo của chúng ta, là tấm gương của chúng ta, chúng ta phải noi gương học tập theo cậu.”
Tam Vượng nổi da gà đều muốn rụng đầy trên đất, vội vàng cười nói: “Đoàn trưởng Lữ, em ở nhà hai tháng không có chuyện gì làm, đi theo em trai của em này, em ấy làm gì em đi theo thôi.”
“Được, dĩ nhiên được!” Lữ Tuệ Nhàn lập tức vỗ tay, nói với Đồng Cương Cường bên cạnh: “Thêm nhân vật cậu bạn nhỏ, xóa một nhân vật có cũng được mà không có cũng không sao. Cái này khẳng định càng xuất sắc rồi.”
Đồng Cương Cường cũng cảm thấy hình tượng Tam Vượng rất xuất sắc, nhìn này tinh thần khí thế này nè! Thân thể thẳng tắp, một đôi mắt đen nhánh luôn hàm chứa nụ cười, làm cho người ta vừa nhìn liền sinh lòng yêu mến, dường như mãi mãi không có sầu khổ.
Sân khấu cần có hình tượng chính diện như vậy!
Cho tới bây giờ hắn còn chưa từng thấy khí chất này trên người đứa nhỏ mười mấy tuổi nào.
Lữ Tuệ Nhàn lại đang ở đó cảm thán: “Mấy đứa nhỏ nhà cục trưởng Hàn như thế nào nuôi nhỉ, nếu đều vào đoàn ca múa của chúng ta, vậy thì thật là tốt.”
Trừ Tam Vượng thì những đứa trẻ khác cô cũng đều gặp rồi, mặc dù Đại Vượng không nhiệt tình, nhưng một thân khí chất chính trực lạnh lùng, Dáng người Mạch Tuệ cao gầy, bộ dáng xinh đẹp khí chất không tầm thường, mấu chốt là thông minh hào phóng, không chút ngượng ngùng, Nhị Vượng ôn nhuận tú nhã, còn nhỏ tuổi nhưng đã có một loại khí khái quý công tử, cũng không biết người ta làm thế nào bồi dưỡng ra được.
Ngay cả Tiểu Vượng đứa nhỏ này, tinh khiết giống như nước suối, nghe bé ca hát trình diễn, giống như muốn nguồn nước mát thanh tuyền chảy thẳng vào lòng, bao nhiêu phiền não ưu buồn đều tan thành mây khói.
Đôi mắt gương mặt xinh đẹp này nha, có ai thấy mà không muốn khen một tiếng lớn lên thật đẹp trai nha.
Còn anh ba nhỏ này mặc dù hơi có chút đen, nhưng lại có một loại khí chất khỏe mạnh kháu khỉnh đặc biệt, chính là người ta nhìn thấy nó rất hoạt bát nhưng lại không có chút liên quan đến giảo hoạt, ngược lại làm cho người ta cảm thấy nó dỉ dỏm đáng yêu.
Từng người đều có thể huấn luyện trở thành nhân vật chính!
Chẳng qua chí hướng của người ta không ở đây, mọi người cũng không hứng thú với việc luyện tập vũ đạo, cô đành phải thôi. Tiểu Vượng cũng chỉ có hứng thú với âm nhạc, để cho bé khiêu vũ bé cũng không muốn, cho nên động tác vũ đạo của bé rất đơn giản, cũng không giống động tác nhảy bật cao chuyên nghiệp như múa ba lê.
Sau khi nói xong, Lữ Tuệ Nhàn nói một tiếng với thầy giáo âm nhạc, dẫn theo hai đứa bé đi đến đoàn ca múa.
Đến đoàn ca múa, Tiểu Vượng nói: “Đoàn trưởng, con phải đi nói với mẹ con một tiếng.”
Đoàn trưởng Lữ xoa đầu bé: “Được, đi đi.”
Hai anh em đi tìm Lâm Lam.
Lâm Lam đang nghiên cứu dự báo động đất đã có một chút biến hóa, thấy hai anh em, kinh ngạc nói: “Hai cục cưng như thế nào lại đến đây?”
Tiểu Vượng đi lên ôm cổ của cô hôn lên gương mặt của cô một cái: “Mẹ, con cùng anh ba nhỏ phải nhanh đến đoàn ca múa hỗ trợ, cho chúng con tập luyện tiết mục biểu diễn.”
Lâm Lam cười cười, hỏi tiết mục gì, không phải cô còn chưa có xem sao.
Trước vài năm đoàn ca múa dựa theo tấm gương mẫu yêu cầu luyện tập theo các tiết mục này, không có nhiều tự do, lại nói tiếp cũng không đủ ý nghĩa, năm nay bắt đầu có chút thay đổi.
“Đoàn trưởng Lữ vẫn còn chưa nói, nhưng đã sắp xếp cho anh ba nhỏ một vai diễn, con cùng anh ba nhỏ cùng nhau diễn.” Tiểu Vượng rất vui vẻ.
Lâm Lam cũng cao hứng, lôi kéo tay Tam Vượng: “Lúc tập luyện phải chú ý an toàn, đừng để bị thương. Mặc dù là tới chơi đùa, nhưng cũng phải đối xử thật tình, đừng lãng phí tâm huyết của nhân viên làm việc.”
Đôi mắt đen nhánh của Tam Vượng hàm chứa ý cười: “Mẹ, con hiểu, mẹ yên tâm.”
Ở trước mặt cha mẹ nó còn bướng bỉnh, nghịch ngợm một chút, nhưng khi rời khỏi tầm mắt cha mẹ, nó không biết nhiều hiểu chuyện sao, rồi đi ra nước ngoài cũng không để tổ quốc mất mặt, rời khỏi nhà cũng không khiến cha mẹ mất thể diện.
Lâm Lam rất vui mừng: “Được rồi, đi làm việc của các con đi.”
Tam Vượng nhìn Lâm Lam nghiên cứu cái kia, liền nói: “Mẹ, nếu mẹ cần hỗ trợ, con có thể giúp mẹ gọi điện thoại lên tỉnh.” Nó biết lãnh đạo trong tỉnh, gọi điện thoại, nhờ đài địa chấn hỗ trợ giải đáp nghi vấn của mẹ cũng không phải vấn đề khó khăn gì.
Lâm Lam lại không muốn dùng quan hệ của con trai, gật đầu: “Vậy cũng cảm ơn anh ba nhỏ của mẹ, mẹ có thể làm xong, con đi đi.”
Hiện tại cô muốn trước tiên biết rõ kiến thức trụ cột chuyên nghiệp, không thể tùy tiện liên lạc với người ta mà cái gì mình cũng không hiểu, thế thì chỉ làm người ta chê cười mà thôi, lãng phí mối quan hệ của con trai. Cơ hội lọt vào mắt xanh chỉ dành cho người có chuẩn bị, không chuẩn bị vậy thì vô dụng rồi.
Chờ hai con trai đi, Lâm Lam cũng không nhìn sách, nâng má nhìn ra cửa sổ ngẩn người.
Vào đông ánh nắng mỏng manh, mặc dù không đủ ấm áp nhưng có một loại cảm giác trong rét lạnh gieo rắc tia hi vọng sáng rỡ, chiếu vào trên mặt của cô rõ ràng rành mạch, ngay cả trên tầng mi dày đặc cũng lây nhiễm tầng màu vàng nhỏ vụn, thời gian huyên náo dường như dần dần trở nên yên tĩnh hẳn.
Vừa lúc Hàn Thanh Tùng và La Hải Thành từ bên ngoài đi qua, anh quay đầu nhìn cô, cô cười tự nhiên nhìn anh, trong đôi mắt linh động kia nhất thời tràn đầy ánh sao, thấy vậy bước chân Hàn Thanh Tùng dừng lại.
Anh thật sâu nhìn cô, mới vừa nhấc chân tiếp tục bước về phía trước. La Hải Thành vẫy vẫy tay với Lâm Lam rồi bước theo.
Mau đến buổi trưa, Kì Phượng Ba đến tìm Lâm Lam.
Đã mấy hôm rồi Lâm Lam không thấy anh ta, hiện tại gặp mặt cũng không còn lúng túng gì, dường như cái gì cũng chưa từng xảy ra, thời gian có thể lắng đọng hết tất cả, lúng túng cũng có thể từ từ bị tiêu tan hết.
Kì Phượng Ba cười cười với cô, trong đôi mắt có hơi chút mất tự nhiên, có điều thấy cô thong dong tiêu sái, anh cũng không có ngăn cách gì: “Đã lâu không gặp.”
Lâm Lam: “Đúng vậy. Các anh có nhiệm vụ?”
“Có chút công việc, thuận tiện giúp đại đội đến phối hợp với cục công an hỏi thăm vài vấn đề.”
Kì Phượng Ba là người của đại đội Gia Sơn, công việc ở công xã, Phan Sĩ Nông kia chính là người trong đại đội bọn họ.
Ngày hôm qua cục công an điện thoại cho công xã, hỏi thăm tình hình gia cảnh nhà Phan Sĩ Nông, cả đêm công xã phái người đi đến đại đội bọn họ, hôm nay cử hắn đến đây phối hợp điều tra.
Lâm Lam: “Cùng nhau ăn cơm.”
Kì Phượng Ba do dự một chút, cười nói: “Được.”
Bởi vì Hàn Thanh Tùng bận rộn, Lâm Lam sẽ không đi tìm anh, cô cùng Kì Phượng Ba đi phòng ăn, thuận tiện hỏi thăm về Phan Sĩ Nông.
Dựa theo Kì Phượng Ba nói, xuất thân của Phan Sĩ Nông cũng coi như đứa trẻ nghèo khổ. Tổ tiên nhà hắn xuất thân hào nông thôn địa phương, sau khi kháng chiến chống Nhật kết thúc đã thay đổi trở thành đại địa chủ, đánh thổ hào chia đất đai, nhà bọn họ cũng bị đánh. Lúc đó ông nội hắn đã bị bắn chết, người nhà bọn họ không phục, bởi vì ông nội hắn cũng không b*n n**c, còn tham dự kháng chiến chống Nhật vì kháng Nhật mà xuất lương thực ra tiền. Sau khi ông nội của hắn bị bắn chết, cuộc sống của cha hắn, bác hắn, các chú đều không quá tốt, từ phú nông biến hóa thành trung nông, mỗi ngày đều phải bị phê đấu.
Sau lại vào thời điểm đại quyết thiếu quân nhân, cha hắn liền tham gia quân giải phóng, thân chịu trọng thương tàn phế một chân, cuối cùng đem cái mũ phú nông trên đầu mình lấy xuống. Bởi vì xuất thân không tốt, cha hắn không lên chức được, sau khi dựng nước lại giải ngũ về nhà.
Về nhà sau đó kết hôn lập gia đình, năm 50 sinh ra đứa con trai Phan Sĩ Nông này.
Vừa bắt đầu vận động vẫn kịch liệt, hắn lần nữa bị đánh lẫn vào bên trong phần tử giải phóng quân đặc vụ của địch, cùng các anh em của hắn đánh bị đấu, ngày đêm đau khổ, thân thể kia thiếu chút nữa hỏng rồi.
Năm 58 hương trấn xác nhập với công xã, tác phong của người mới nhận chức bí thư tương đối khoan dung, mọi người mới có thể lấy một hơi. Loại ngày này tiếp tục kéo dài đến năm 63, vị thư ký kia lại bị người đánh ngã, trong một lần vận động lại bị hành hạ tới chết. Sau đó công xã bọn họ cùng tất cả đại đội bắt đầu vận động ngày càng sôi nổi hơn, bác trai cùng bác gái của Phan Sĩ Nông không chịu nổi sỉ nhục này nên một người nhảy giếng một người treo cổ.
Sau khi bọn họ chết, tình hình nhà họ Phan có cải thiện, nhưng có vận động cần phê đấu, vẫn lấy nhà bọn họ khai đao trước. Cha Phan Sĩ Nông sau lại cắn răng, bỏ vợ. Như vậy Phan Sĩ Nông cùng mẹ hắn mới có thể yên ổn, mà dù sao tất nhiên vợ con chủ nhà, cộng thêm ly hôn, vẫn bị người ta chỉ trỏ, thậm chí bị chiếm tiện nghi.
Năm nay Phan Sĩ Nông hai mươi sáu tuổi, thoạt nhìn lại giống như hơn ba mươi.
Kì Phượng Ba thở dài: “Thật ra người cũng không xấu, bình thường không nói chuyện lớn, an phận lao động, có hiếu với mẹ già, cũng cũng không bắt nạt người không lười biếng. Tôi cũng tiếp xúc hắn vài lần, nói không nhiều lắm.”
Lâm Lam dùng chiếc đũa khuấy động thịt vụn bên trong hộp cơm, cúi đầu thoáng suy nghĩ, hỏi: “Người trong thôn còn dám bắt nạt hắn sao?”
Kì Phượng ba: “Này thật không có. Từ khi hắn mười tám tuổi không còn ai dám bắt nạt nhà hắn nữa. Không kém lắm sau đó, cha hắn và mẹ hắn không phục hôn nhưng ở chung một chỗ, cũng không có người nào dám nói cái gì, có điều cha hắn không đến hai năm liền… không còn.”
“Hắn kết hôn chưa?”
“Chưa, nhưng hắn đối xử tốt với mấy đứa nhỏ của anh em con chú bác hắn.”
Không có kết hôn, không có con, vậy thì không có nỗi lo về sau. Đối xử không tệ với con cháu của chú bác hắn, đó chính là yêu thích con cái, chắc hẳn cũng muốn kết hôn, nhất định là có nguyên nhân gì, để cho hắn khắc chế, không muốn kết hôn.
Đàn ông thích trẻ con, chỉ sợ thoạt nhìn tàn nhẫn hơn nữa, nhưng trong lòng vẫn còn một chỗ mềm mại tồn tại.
Không phải là người trời sanh tính tình lãnh khốc, Lâm Lam cảm thấy có thể đánh vỡ lỗ hỏng phòng tuyến trong lòng hắn.
Nếu như có thể đánh vỡ lổ hổng, thì có thể moi ra tin tức hữu dụng từ trong miệng hắn.
Lâm Lam trầm ngâm.
Kì Phượng Ba nhìn cô cúi đầu, lông mi dày đặc khẽ run, có một cảm giác yếu đuối từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy, trong lòng vẫn không nhịn được rung động.
“Cán sự Lâm, tôi có thể giúp đỡ gì không?”
Lâm Lam ngưng trọng, lắc đầu nói: “Hàn cục chúng ta không có thù hận gì với hắn, cũng chưa từng bắt nạt người nhà hắn, vậy tại sao hắn lại muốn động đao với Hàn cục chúng ta?”
Kì Phượng Ba: “Có thể hắn thù hận tất cả cán bộ. Lúc ấy vị bí thư kia là bị quân vũ trang cùng dân binh đánh chết.”
Hắn nhớ tới cái gì, thoáng do dự, vẫn nói cho cô biết: “Thật ra Phan Sĩ Nông là nhân vật hung ác, trong thôn vốn có đại đội trưởng cũng xem như nhân vật, tự coi mình trở thành thổ hoàng đế ở trong thôn ức hiếp dân chúng nói một không hai. Kết quả có một lần không biết làm sao chọc tới Phan Sĩ Nông, một mình hắn đánh ngã toàn bộ đàn ông trong nhà bọn họ, giết sạch gà vịt chó trong nhà. Uy hiếp đại đội trưởng còn dám làm như thế, hắn sẽ giết sạch mấy đứa nhỏ trong nhà này, để cho bọn họ đoạn tử tuyệt tôn. Chuyện này không có ai nhìn thấy, là có người âm thầm truyền ra, tôi cũng không biết có mấy phần thật giả. Có điều sau này vị đại đội trưởng kia đúng là bị đổi thành một người khoan hậu hơn.”