Hàn Kim Ngọc sưng mặt lên, một bộ dáng tức giận, thấy Lâm Lam cũng không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn Hàn Thanh Tùng. Nhưng Hàn Thanh Tùng là một người mà cô không gọi vợ tôi là chị dâu thì tôi không coi cô là em gái, thậm chí anh còn tăng nhanh tốc độ.
Liễu Hạo Triết: “Anh Ba, chị dâu! Thật là đúng dịp.” Anh ta rất vui vẻ, cũng đuổi theo nhanh hơn, “Chị dâu, mấy hôm không gặp.”
Sau khi Hàn Kim Ngọc gả cho Liễu Hạo Triết, vừa mới bắt đầu thì ngày ngày đều ở lại ký túc xá của Liễu Hạo Triết ở thị trấn, hai tháng sau Liễu Hạo Triết để cho cô cách đoạn thời gian thì trở về đại đội ở ngoại thành sống cùng cha mẹ chồng. Lúc đầu thì Hàn Kim Ngọc hai tháng sẽ về nhà mẹ đẻ một lần, sau đó là một tháng trở lại hai lần ở lại một đêm.
Liễu Hạo Triết đi làm không được tự do như vậy, nhưng chỉ cần là thời gian cần về nhà mẹ đẻ của vợ, anh ta cũng quy củ tuân theo, người ở bên ngoài nhìn vào thì thấy anh ta vô cùng yêu thương Hàn Kim Ngọc.
Lòng hư vinh của Hàn Kim Ngọc được thỏa mãn, mỗi lần về nhà tự nhiên đều muốn tỉ mỉ chuẩn bị quần áo, tất nhiên là phải xinh đẹp tươi mới hơn Lâm Lam mới được.
Chỉ tiếc, bất kể tháng giêng hay là tháng sáu, thậm chí là sinh nhật của bà Hàn hay là ông Hàn thì Lâm Lam cũng không có mặt. Cho nên cho dù Hàn Kim Ngọc trở về thôn Sơn Nhai, chỉ cần Lâm Lam không muốn gặp cô ta, cũng không thể dễ dàng thấy mặt nhau, trừ phi cô ta chủ động đến cửa.
Lâm Lam suy nghĩ hôm nay cũng thật trùng hợp, lại đụng phải bọn họ, lúc trước đến nhiều lần như vậy cũng không thấy đụng tới.
Dọc theo đường đi bốn người cùng nhau về nhà, Hàn Kim Ngọc bày ra vẻ mặt không vui, Hàn Thanh Tùng vẫn ít nói chuyện như cũ, chỉ có Liễu Hạo Triết trò chuyện với Lâm Lam.
Mặc dù bản thân mình lúc trước, bởi vì chuyện mẹ con quả phụ nên cô có chút ấn tượng không tốt với người này, hiện tại vừa nghe Tôn Yếu Vũ nói về hắn thì lại càng không hài lòng, nhưng mà càng nói chuyện, cô lại có một loại cảm giác: Liễu Hạo Triết không phải loại người như vậy!
Ý nghĩ này khiến cô vô cùng kinh ngạc, cô và Liễu Hạo Triết cũng không quen thuộc, tại sao lại có ý nghĩ như vậy? Dù sao chuyện giữa hắn ta và mẹ con quả phụ lúc trước, chính là do La Hải Thành tra được, chắc chắn không giả.
Chẳng lẽ bởi vì anh ta luôn bày ra bộ dạng cả người lẫn vật vô hại? Thời điểm người này nói chuyện phiếm, bất kể là đuôi lông mày hay khóe mắt hay vẻ mặt hay là nụ cười nơi khóe miệng, đều làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng chân thành, làm cho người ta không tự chủ được mà buông lỏng rồi tín nhiệm hắn ta.
Thật lợi hại.
Lâm Lam không khỏi đánh giá anh ta, chẳng lẽ người này biết thuật thôi miên gì đó? Hẳn là không mơ hồ như vậy chứ? Cũng không thấy hắn làm gì mà, hẳn là không phải.
“Chị dâu, sao vậy?” Liễu Hạo Triết vừa đạp xe, cũng không chậm trễ việc nhìn ra nghi ngờ trên mặt Lâm Lam.
Lâm Lam cười cười, “Không có gì, sao còn chưa tới nhà. Chị thật nhớ mấy đứa nhỏ.”
Nói đến các con, Hàn Kim Ngọc phía sau chỗ ngồi oán hận bấm một cái ở bên hông Liễu Hạo Triết, để cho anh ta đi chậm lại, không được đi cùng bọn họ nữa. Liễu Hạo Triết cau mày, nhưng vẫn giữ vững mỉm cười, không lộ ra khác thường, anh ta không thèm nhìn Hàn Kim Ngọc, vẫn nói chuyện cùng Hàn Thanh Tùng, Lâm Lam.
Hàn Kim Ngọc nhìn thấy anh ta không nghe mình, tức giận: “Tôi muốn xuống xe, dừng lại đi!”
Liễu Hạo Triết: “Đừng làm rộn, cũng không phải là trẻ con nữa!”
Hàn Kim Ngọc cũng không để ý, một hai muốn nhảy xuống, dùng sức mạnh muốn nhảy xuống xe để uy hiếp anh ta.
Liễu Hạo Triết nhìn thoáng qua Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam phía trước, chỉ đành phải dừng lại, cau mày: “Kim Ngọc, em làm loạn cái gì?”
Hàn Kim Ngọc tức giận tới mức dậm chân, rồi đập đập vào bụng mình.
Liễu Hạo Triết giương mắt nhìn phía trước, Hàn Thanh Tùng chở theo Lâm Lam không có ý ngừng lại, đã đi xa, không nghe được bọn họ nói chuyện.
Hắn ta lạnh lùng nói: “Cô muốn ồn ào đúng không?”
Hàn Kim Ngọc tức giận nói: “Anh quan hệ thân thiết với chị ta như vậy làm gì! Nói mấy lời nhiệt tình với chị ta như thế làm gì?”
Liễu Hạo Triết đột nhiên cười lên, đưa tay sờ sờ mặt cô ta, “Làm sao, còn ghen?”
Hàn Kim Ngọc đẩy ra tay của anh ta ta, “Đừng đụng vào tôi, đừng khiến tôi buồn nôn!”
“A, hiện tại chê tôi buồn nôn, vậy là ai luôn trách tôi không chịu ngủ với mình vậy?” Mặc dù Liễu Hạo Triết cười, nhưng phong mang trong mắt lại đâm người.
Hàn Kim Ngọc tức giận tới mức dậm chân, “Anh còn không biết xấu hổ mà nói, anh còn không xấu hổ mà nói, các người. . . . . . buồn nôn, buồn nôn!”
Liễu Hạo Triết cũng không tức giận, ngược lại gác chân chồn xe đạp, không đi nữa, “Đến đây đi, em lại muốn làm loạn cái gì, trước tiên nói cho rõ ràng, đừng để đến lúc đó đến nhà mẹ đẻ rồi làm chuyện mất mặt.” Anh ta liếc nhìn Hàn Kim Ngọc, giọng nói càng thêm lãnh đạm, “Hiện tại không nói, đến lúc đó nói cái gì không dễ nghe, tôi sẽ tức giận thật đó.”
Lúc anh ta thật sự tức giận thì Hàn Kim Ngọc tất nhiên là sợ, cô ta tức giận thì chỉ có thể đánh bụng mình thôi, đây là vũ khí của cô, dùng cái này để uy hiếp anh ta.
Sắc mặt Liễu Hạo Triết âm trầm, một phát bắt được hai cổ tay cô ta, “Em làm loạn đủ chưa?” Thời điểm anh ta nghiêm túc với Hàn Kim Ngọc thì có một lực uy hiếp vô hình, hoàn toàn không giống khi anh nói chuyện với người khác.
Nước mắt của Hàn Kim Ngọc chảy xuống, “Tôi làm loạn sao? Anh là đồ khốn khiếp! Anh khốn khiếp!” Cô ta lại đánh người, nhưng cổ tay bị nắm không nhúc nhích được, dùng đầu đâm.
Mặc dù Liễu Hạo Triết nhìn thì gầy, nhưng sức lực lại không nhỏ, tùy ý để cô ta đụng, một bước không lùi. Một lát sau, anh ta đột nhiên lại cười, giọng nói cũng ôn nhu, “Em là đang hoài niệm rừng cây nhỏ sao? Vậy thì đợi lát nữa đi, trời còn chưa tối hẳn đâu, không thể đùa bỡn lưu manh.”
“Anh khốn khiếp! Khốn khiếp!” Hàn Kim Ngọc giận đến mức bỏ anh ta ra, xoay người đi về, “Tôi hận anh chết đi được!”
Liễu Hạo Triết cũng không đuổi theo cô ta, chỉ dựa vào xe đạp, móc lấy thuốc lá ra cho vào miệng, tìm một que diêm đốt thuốc lá, hít sâu một hơi rồi từ từ phun ra một vòng khói, thản nhiên nói: “Tôi không phải đã nói từ sớm với em rồi sao, tôi có hứng thú với anh Ba và chị dâu em? Tôi nghĩ em phải nhớ chứ.”
Hàn Kim Ngọc nhặt tảng đá bên đường đập anh ta, anh ta chỉ đứng đó hút thuốc, cũng không trốn, khối lớn thì tiếp lấy ném qua một bên, khối nhỏ thì nghiêng đầy né tránh, hoặc là tùy ý để nó đánh trúng người, cuối cùng ngược lại khiến Hàn Kim Ngọc mệt mỏi.
Lúc này trời sắc đã tối xuống, trên đường đã không có người nào.
Liễu Hạo Triết hút xong điếu thuốc, thả xuống đất rồi dùng chân nghiền, hé mắt, vẫy vẫy tay với cô ta, “Đi thôi.”
Hàn Kim Ngọc thế nhưng lại ngoan ngoãn tiến lên, ngồi lên xe đạp, ủy khuất cong miệng bắt đầu khóc.
Liễu Hạo triết đưa tay xoa xoa tóc cô ta, ôn nhu nói: “Em nhìn em xem, động một chút là phát giận, như vậy cũng không hay.”
Hàn Kim Ngọc ôm cổ anh ta, nước mắt cọ lên người anh ta, ấm ức nói: “Anh tìm ai cũng được, nhưng không được tìm chị ta, không được. . . . . .”
“Không tìm không tìm. Tìm em thôi.” Anh ta cúi đầu hôn nhẹ, “Đi nào.”
Chờ đi đến chỗ nào đó, tốc độ của Liễu Hạo Triết chậm lại, dùng chân chống đất, “Chính là chỗ này.”
Anh ta dừng xe bước xuống.
Hàn Kim Ngọc không hiểu được, “Làm gì vậy? Tôi không muốn đi vệ sinh.”
Anh ta cố định xe đạp, lôi kéo Hàn Kim Ngọc đi vào rừng cây ven đường.
Hàn Kim ngọc lập tức giãy nãy, “Không được, không được! Tôi không muốn!”
Giọng nói của Liễu Hạo Triết mềm mại, nhưng lại lạnh lùng đến không có một tia tình cảm, “Em nói không muốn là không muốn được sao? Anh cũng nói em không được náo đấy. Em có nghe sao?”
Hàn Kim ngọc lập tức khóc lên, “Em không náo loạn nữa, em bảo đảm không náo loạn nữa. Em yêu anh mà, sao anh phải đối xử với em như vậy? Ô ô ~~”
Liễu Hạo Triết lau lau nước mắt cho cô ta, rồi đè cô ta trên thân cây, cười nhẹ: “Anh đối xử với em thế nào? Hả?” Anh ta thuận tay siết lấy thắt lưng cô ta, “Yên tâm, lần này không có ai, trời cũng không lạnh, sẽ thoải mái.”
“Lưu manh, anh hạ lưu. . . . . . anh khốn kiếp!”
“Không phải làm em thích anh lưu manh với em sao? Vậy thì em muốn anh đi lưu manh với người khác hả?” Liễu Hạo Triết không quan tâm cô ta nói gì, chỉ làm theo ý của mình, loay hoay mấy cái đã lật được cô ta. . . . . .
Hàn Kim Ngọc đã mềm nhũn, đưa tay bắt tay anh ta, “Anh. . . . . . Anh sau này đừng. . . . . . đừng như vậy. . . . . .”
“Đừng cái gì?” Giọng nói của anh ta rất lãnh tĩnh, không có nửa điểm khác thường, nhưng lực đạo lại không nhỏ.
“Tôi là vợ…anh!” Hàn Kim Ngọc thở dốc.
“Anh biết chứ, em là vợ anh, anh chỉ cưới một mình em thôi, anh coi em là người một nhà mà.”
“Anh không thể, không thể để cho bọn họ. . . . . .” Cô ta nói không ra lời.
Liễu Hạo Triết khom lưng hôn cô ta một chút, “Em phải hiểu anh em như tay chân, đàn bà như quần áo. Em là vợ anh không phải là quần áo, vợ và đàn bà không giống nhau, sẽ không tùy ý vứt được đâu, có nhớ không?”
Hàn Kim Ngọc lại bắt đầu thấp giọng nức nở, “Vậy, vậy. . . . . .” Cô ta không nói ra.
Liễu Hạo Triết lại hiểu, cười cười, sờ sờ đầu của cô ta, “Con của em chính là con của anh, không nên tức giận nữa, nếu không anh sẽ tức giận đó.”
Chờ Liễu Hạo Triết và Hàn Kim Ngọc vào thôn Sơn Nhai, anh ta nói: “Muốn hòa hoãn quan hệ với gia đình của anh Ba, không nên luôn bày ra bộ dáng người ta thiếu em, lần này không được phép làm loạn.” Mặc dù giọng nói của anh ta mềm mại, nhưng bên trong lại lộ ra lạnh lẽo khiến cho Hàn Kim Ngọc sợ hãi
Hàn Kim Ngọc còn muốn mạnh miệng: “Nhưng mà anh ta thiếu em …. mà.”
Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng về nhà, bọn nhỏ đã nấu cơm xong và ở nhà chờ bọn họ, vừa nghe thấy bọn họ trở lại, đều vui vẻ đi ra ngoài nghênh đón.
Lâm Lam ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, “Hôm nay là ai nấu vậy, thơm quá.”
Mạch Tuệ cười nói: “Hôm nay hơn phân nửa là do anh cả làm đó.”
“Wow, thật sao?” Lâm Lam không dám tin, Đại Vượng còn có thể chủ động nấu cơm sao?
Cô vội vàng vào nhà xem một chút, trừ thức ăn trên bàn, còn có một chút bánh nướng áp chảo, một ít mì nhồi kỹ.
Lâm Lam nhìn một cái cũng biết là kiệt tác của Đại Vượng, vì Nhị Vượng làm còn hoàn hảo hơn cô đó.
“Con cả à, con còn có thể làm mì à?”
Cô vốn đã muốn để cho Đại Vượng học cách làm một số món ăn cơ bản, sau này ở bên ngoài hoặc là thời điểm chỉ có một đám đàn ông, không đến nổi mọi người giương mắt nhìn nhau rồi gặm đồ ăn cho heo. Cho nên, cô thật không nghĩ đến Đại Vượng còn có thể chủ động học cách làm… vụn bột. (tha thứ cho cô thật sự không cách nào trái lương tâm nói đó là mì sợi, nhưng là cũng rất vui vẻ)
Trên mặt Đại Vượng hiện lên một tia thẹn thùng, trong nháy mắt đã khôi phục như thường, cậu bé nói: “Em hai dạy, em ấy nói lên xe ăn bánh chẻo xuống xe ăn mì.”
Lâm Lam vui mừng nói: “Các con của mẹ thật là tuyệt quá, cám ơn các con đã đón gió cho mẹ, khiến mẹ cảm thấy trong nhà thật hạnh phúc thật ấm áp.”
Cô vừa định kéo con trai nhỏ qua hôn nhẹ rồi ôm lên cao cao, quay đầu lại đã phát hiện Tiểu Vượng đang bưng chậu nước rửa mặt đến, “Mẹ, rửa tay.”
Đãi ngộ này!
Lâm Lam cảm động đến không được, giữ khuôn mặt của Tiểu Vượng rồi hôn một chút, vốn là còn muốn dùng sức khom lưng, lúc này cúi đầu là có thể hôn đến, ai, con trai nhỏ cũng đã trưởng thành rồi.
Tiểu Vượng hôn lại một cái trên mặt cô, “Mẹ, con thật nhớ mẹ, nhưng mà buổi tối con không khóc đâu.”
Lâm Lam sờ sờ đầu của cậu bé, “Thật là đứa bé ngoan.”
Người một nhà ngồi xuống ăn cơm, một tuần không gặp, Lâm Lam nhớ bọn nhỏ, bọn nhỏ cũng nhớ cô.
Tiểu Vượng: “Mẹ, mẹ không ở nhà, chúng con ăn cơm cũng không có mùi vì gì.”
Mẹ không ở nhà, mặt của cha càng lúc càng dài, ai, ăn cơm đều rất khẩn trương đó.
“Mẹ cũng vậy đó, các con không ở nhà, mẹ ăn thịt cũng không ngon.” Cô ăn một miệng lớn trứng tráng rau hẹ, “Trứng gà này xào thật ngon, mềm mềm.”
Nhị Vượng có chút thịt đau nói: “Mẹ, mẹ không nhìn xem dùng bao nhiêu dầu.”
Mọi người cười lên.
Mạch Tuệ: “Thời điểm anh cả tráng trứng, em hai đang ở đứng một bên đau tim đau phổi đó, ha ha.”
Lâm Lam: “Con cả xào rau ăn ngon, con trai hai tiết kiệm cũng đúng. Sau này cho dù trong nhà có thể bữa bữa đều ăn dầu ăn thịt, chúng ta đều phải nhớ kỹ là chỉ ăn ít dầu thôi, ăn nhiều không tốt cho thân thể. Ăn nhiều rau dưa trái cây sẽ khỏe mạnh hơn.”
Chờ đến khi cuộc sống không lo, người thành phố sẽ bị bệnh nhà giàu, bệnh tiểu đường gì đó, rồi ba cao (huyết áp cao, đường trong máu cao, mỡ máu cao), không đến mấy năm cũng lưu hành ở nông thôn, thật là sống quá tốt thì nuôi ra bệnh mà.
“Ha ha ha, mẹ, còn còn có bữa bữa tùy tiện ăn dầu ăn thịt sao?” Mấy đứa Mạch Tuệ cười lên, mẹ đi vào huyện một chuyến thì thật khó lường, thức ăn ở phòng ăn ngon như vậy sao?
Lâm Lam gật đầu: “Không tin sao? Mười năm trước mẹ cũng không nghĩ đến có thể ăn no đâu, bây giờ có phải cuộc sống càng ngày càng tốt không? Qua mười năm nữa, cuộc sống cũng sẽ càng tốt hơn, qua thêm mười năm chẳng phải sẽ càng tốt sao?”
Tiểu Vượng: “Hai mươi năm a? Má ơi. . . . . . Con cũng già mất rồi. . . . . .”
Lâm Lam và Mạch Tuệ cùng nhau gỉa bộ đánh cậu bé, dám ở trước mặt con gái nói già, cần ăn đòn nha.
Ăn cơm xong, bọn nhỏ tự đi làm chuyện của mình.
Lâm Lam cũng sửa sang lại bản thảo của mình, lúc trước trực tiếp viết ở trong vở, hiện tại cần phải chép lại. Cô phát hiện quyển bút ký của mình đã bị xé toang mấy tờ, chính là bản thảo cô viết cho hội nghị lần này, đoán chừng thời điểm người nào đó thấy thì len lén xé mất.
Thật là không có đạo đức!
Cũng may cô nhớ được không sai biệt lắm, viết lại một lần cũng không sao. Cô lật lật quyển bút ký, phát hiện phía sau có một tờ không biết là ai đã viết mấy câu, trong đó có một câu “Gặp nhau chỉ hận đã trễ, lại không có duyên, kiếp sau kiếp sau, mong gặp lại.”
Lâm Lam thoáng cái đã biết là người nào viết, chua chát như vậy!
Cô chột dạ quay đầu lại nhìn Hàn Thanh Tùng đang ở đâu một chút, vội vàng xé tờ giấy đó xuống rồi vò lại, ném xuống dưới đáy nồi.
Vừa vặn Hàn Thanh Tùng đi vào, nhìn thấy cô ném giấy xuống đáy nồi, nghi ngờ nhìn cô một cái.
Lâm Lam: “. . . . . . Em nhìn xem có cần dọn tro dưới nồi không.”
Nhà bọn họ đều là dọn trước khi làm điểm tâm, cô đột nhiên nói như vậy, có chút giấu đầu hở đuôi.
Hàn Thanh Tùng ồ một tiếng, nhìn thoáng qua bếp lò rồi không nói gì, Lâm Lam cười cười cũng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, dù sao anh không biết thì coi như cái gì cũng không có, chẳng qua là tại sao ánh mắt anh nhìn cô có chút. . . . . . thâm trầm.
Lúc này anh cả Hàn dẫn theo Liễu Hạo Triết, Hàn Kim Ngọc đi vào, “Em Ba, em dâu.”
Hàn Thanh Tùng nghe thấy thì xoay người đi ra ngoài.
Lâm Lam thở phào nhẹ nhõm, xem tại phần giải vây này, hôm nay không dỗi Hàn Kim Ngọc.
Liễu