Phương Tất Thịnh thấy Tôn Trác Văn thì lập tức quát lên: “Phó cục Tôn, anh còn đứng đó xem trò vui làm gì? Mau cởi trói cho tôi.”
Tức chết ông đây rồi. Tôn Trác Văn đang cân nhắc qua lại, đây đúng là tình huống khó xử, giúp Phương Tất Thịnh thì đắc tội Lâm Lam, giúp Lâm Lam thì đắc tội chủ nhiệm Dương, bên nào cũng không thấy tốt gì hết. Vì thế anh ta lập tức ra vẻ quá sợ hãi bất ngờ: “Ôi chuyện gì thế này? Tại sao lại thế? Khoa trưởng Phương, anh đang làm gì vậy?”
Phương Tất Thịnh tức giận lườm Lâm Lam: “Con mụ đanh đá! Mụ cản trở cán bộ phòng quản lý thị trường thi hành công vụ”
Đại Vượng mắt lạnh liếc nhìn anh ta, quản cái gì gọi là phòng quản lý thị trường hả, chờ bị ăn đập đi.
Lâm Lam cười cười: “Giờ mới biết chị đây là bà cô đanh đá à? Tôn Trác Văn, chúng tôi muốn kiện con hàng xấu xa này tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản của đại đội tôi. Xà phòng của đại đội chúng tôi đã được trên huyện lập hồ sơ có chỉ thị phê duyệt rồi, con hàng này không tin còn cố tình gây khó dễ cho chúng tôi” – còn về phần Phương Tất Thịnh lưu manh ghẹo gái thì chưa nên nói vội. Dù sao mình cũng là vợ của cục trưởng, nói cái này ra người có ý xấu sẽ lợi dụng đàm tiếu bàn ra tán vào. Dù sao con hàng xấu xa này sống tạm bợ như vậy, không cần nghĩ cũng biết là đã giở trò lưu manh chòng ghẹo không ít phụ nữ, muốn gọi là cặn bã cũng không ngoa.
Trước kia thằng cha này không gặp chuyện chẳng qua là không ai điều tra thôi, hiện tại phải cho thằng cha này biết, núi dựa của hắn cũng chỉ là lấy thúng úp voi.
“Nói nhảm, rõ ràng là các người làm trở ngại người thi hành công vụ” – Phương Tất Thịnh tự nhiên là không thừa nhận, cậu ta chụp mũ vợ cục trưởng cản trở người thi hành công vụ, thuận tiện úp thêm cái mũ bao che cho Hàn Thanh Tùng.
Ai bảo cái tên Hàn Thanh Tùng kia rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, anh rể ôn tồn hạ mình kết giao cùng mà lại còn ra vẻ lạnh nhạt, ba lần bốn lượt cự tuyệt ý tốt của anh rể! Thật là không thể khen nổi. Tôn Trác Văn nói với Phương Tất Thịnh: “Khoa trưởng Phương, đồng chí hiểu lầm rồi. Xà phòng từ đại đội thôn Sơn Nhai là chỉ thị phê duyệt từ cách ủy hội của huyện, đem bán ra ngoài là phù hợp quy củ”
“Hừ, hợp quy hay không do đồng chí định đoạt chắc? Chồng cô ta là cục trưởng, còn không phải là chuyện lo lót rõ như ban ngày hay sao?” – Phương Tất Thịnh nhìn Tôn Trác Văn – “Cục công an của các người có phải vàng thau lẫn lộn hết cả rồi không?”
Tôn Trác Văn tức giận muốn đập thằng cha trước mặt, kể từ khi Cục trưởng Hàn nhận chức, ông đây không dám thu một nửa chỗ tốt, mày lại dám vu khống cho ông đây à? Ngay vào lúc này, Hàn Thanh Tùng và Chủ nhiệm Dương cùng nhau trở lại. Hàn Thanh Tùng vừa vặn nghe được mấy lời cay nghiệt của Phương Tất Thịnh, khuôn mặt chẳng giận vẫn uy, lạnh lùng nói: “Ai đến ồn ào chỗ này vậy, giam lại!”
Phương Tất Thịnh gào lên: “Hàn Thanh Tùng, đừng có mà lạm dụng quyền báo thù riêng”
Chủ nhiệm Dương mặt mày biến sắc, Hàn Thanh Tùng mất nhân tính quá, lại làm trò mắng Phương Tất Thịnh trước mặt mình, đây không phải là công khai tát vào mặt mình à? Cho nên anh ta không hề vui vẻ tí nào: “Cục trưởng Hàn, mọi người đều là đồng chí, hay là cư xử khách khí một chút đi?”
Lâm Lam cùng Lưu Quý Phát vừa mới tới liền khiếu nại một vụ án mới, kể lại câu chuyện Phương Tất Thịnh tới xưởng sản xuất xà phòng diễu võ giương oai một cách rành mạch, lại châm chọc: “Trước kia có cán bộ của công xã đi xuống đội chấm điểm chúng tôi đều biết. Đột nhiên lại có người có ý đồ xấu, gặp người nói tiếng quỷ, lại còn tỏ vẻ có chỗ dựa lớn ở công xã, một tay có thể che trời nữa cơ. Đúng là khinh chúng tôi là kẻ chân đất mắt toét chứ gì? Hay lại nói, chắc chắn thằng cha này giả bộ là cán bộ công xã tới làm xấu hình ảnh đội ngũ cán bộ của chúng ta? Thế thì các đồng chí cục công an nhất định điều tra thêm cho chắc chắn, xem có phải mấy ngày nay hắn ta đã cua một vòng lớn đi các đại đội khác lừa gạt vơ vét tài sản của công? Không biết chừng còn đi chòng ghẹo sàm sỡ giở trò lưu manh với đàn bà con gái nhà người ta ấy chứ?”
Nghe tới đoạn “chòng ghẹo sàm sỡ giở trò lưu manh với đàn bà con gái nhà người ta” thì Hàn Thanh Tùng sa sầm cả mặt, nhìn về phía Lâm Lam với ý lo lắng. Lâm Lam liếc chồng ra hiệu mình không có chuyện gì. Nhưng Hàn Thanh Tùng mặt vẫn đen thui, đôi mày rậm cau lại, khí thế lạnh lẽo quanh người dâng lên ùn ùn: “La Hải Thành!”
La Hải Thành nhanh chân chạy tới: “Cục trưởng Hàn! Có em?”
“Loại chó như vậy làm những gì có những hành động gì, lập tức điều tra!”
“Cục trưởng Hàn” – Chủ nhiệm Dương vừa vội vừa giận – “Đồng chí có ý gì?”
Hàn Thanh Tùng lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Chủ nhiệm Dương, có biết hiện tại toàn bộ huyện đang trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng? Các đồng chí bên ngoài chiến tuyến đang chảy máu chảy mồ hôi, ở đây lại có sâu mọt làm mâu thuẫn nội bộ?” – Anh nhìn Chủ nhiệm Dương mặt mày thâm trầm không hề có thiện ý – “Không yên lòng dân sao an ủi được tấm lòng các chiến sĩ đồng chí?”
Lẽ ra lúc Chủ nhiệm Cổ bị bắt, thì có một kiểu là phó Chủ nhiệm nhận chức hoặc là điều chuyển một cán bộ khác nhận chức, thường mọi người sẽ chọn ra người mà họ biết rất rõ. Chủ nhiệm Dương là được điều sang từ công xã Phản Tu, mà từ phó Chủ nhiệm điều thăng thành Chủ nhiệm. Sau khi tới thì thường lung lạc dưới lấy lòng trên, nặng nhẹ lấy lòng muốn đem công xã trở thành thùng sắt nhà mình. Lúc trước hắn ta tính toán rất tốt, từ Phó chủ nhiệm đã được thăng chức làm chủ nhiệm thì nơi tiếp nhận chức vụ sẽ là một công xã mà chủ nhiệm chính là chủ nhà, trước đây là xã trưởng công xã, giờ thì là chủ nhiệm thuộc quản lý của cách ủy hội, nói cách khác, ông ta sẽ là người đứng đầu. Thế nhưng chưa cống hiến gì cho quốc gia, ông ta đã thò vòi bạch tuộc để cho vợ mình, cậu em vợ, anh chị em gì gì cũng muốn sắp đặt an bài công việc. Cha mẹ mình có công nuôi dưỡng mình, mình vất vả mới bò lên chức này, dĩ nhiên phải là một người đắc đạo thành tiên, con gà con chó cũng vênh mặt lên trời rồi. Mặc dù quá hiểu công xã Sơn Thủy, trước kia dù sao cũng từng giao tiếp làm việc chung, không phải sớm chiều chung đụng nhưng cũng không phải là hoàn toàn mù tịt tình huống hoạt động của công xã này. Hơn nữa, ông ta cũng đánh giá thấp tính tình của Hàn Thanh Tùng, chỉ nghe qua người khác nói. Bất kể ông ta lấy lòng thế nào thì Hàn Thanh Tùng cũng không có ý mở lối. Nhiều lần dò xét cùng nói chuyện thử với Hàn Thanh Tùng, ông ta phát hiện ra người này tài nghệ hay trình độ văn hóa không hề cao siêu, lại cố chấp cứng rắn, không phải người thông minh tinh mắt, chính là một tảng đá tính tình thúi hoắc. Giận hơn là Hàn Thanh Tùng này mềm không ăn cứng không cắn, nhưng cũng không bao giờ mở một mắt nhắm một mắt, gặp phải chuyện gì dính tới cục công an đều sẽ nhúng tay vào.
Bởi vì Hàn Thanh Tùng, sau khi ông ta tới nhậm chức thì mọi chuyện chưa bao giờ giống như ông ta nghĩ, ông ta chưa bao giờ tận hưởng cảm giác hô mưa gọi gió, như cá gặp nước ở chốn này, cho nên ông ta cực kỳ cực kỳ bất mãn với Hàn Thanh Tùng, từ lúc mới bắt đầu thử dò xét đến lúc mượn oai mượn hơi cuối cùng là căm ghét, hận tới mức nếu được sẽ trừ khử cho sung sướng thỏa mãn. Tiếc là bây giờ chưa có biện pháp, dù sao Hàn Thanh Tùng tới nơi này sớm hơn, gốc rễ căn cơ đã cắm sâu, cho dù tính tình không ai mê nhưng lại là con người chính trực ngay thẳng, những cán bộ khác của công xã vô cùng yên tâm khi làm việc với anh ta.
Trong khi chủ nhiệm Dương xem thường Hàn Thanh Tùng, thì Hàn Thanh Tùng cũng chẳng coi chủ nhiệm Dương vào mắt. Vốn dĩ lý lịch của chủ nhiệm Dương không hề sạch sẽ, không phải là người có công trong cách mạng, cũng không phải người có văn hóa tốt được người ta bầu lên, ngược lại ở thời kỳ đặc dù dựa vào việc tích cực đấu tố người khác mà bò lên, người ông ta đấu tố chính là đại đội trưởng cùng thư ký, đúng là một lưới ăn cả. Người như thế, thì phàm là cán bộ nào có chút tinh thần trượng nghĩa cũng đều khinh bỉ ông ta. Hơn nữa, đầu tiên là ông ta dùng người không khách quan, đem quyền lực phân bổ cho người của mình, không dùng người có nắng lực, nên chưa bao giờ được lòng người ngoài. Lúc này Phương Tất Thịnh bị bắt thì không có người nào nói chuyện thay cho ông ta.
“Cậu không thể tùy tiện bắt người được, bọn họ là cán bộ của công xã” – Chủ nhiệm Dương tức giận nói.
“Chủ nhiệm Dương muốn giải quyết theo cách bình thường hay sao?” – Hàn Thanh Tùng không muốn nhiều lời, dẫn Lâm Lam về phòng làm việc của mình, để cho La Hải Thành đưa Đại Vượng cùng Lưu Quý Phát đi thẩm vấn. Chủ nhiệm Dương tức giận mà không được gì, khi tìm được La Hải Thành liền làm vẻ mặt âm trầm: “Đừng có dùng việc công báo thù riêng”
La Hải Thành cười nói: “Chủ nhiệm yên tâm, chúng tôi lại không có thù riêng nào với khoa trưởng Phương mà” – chỉ là không muốn nhìn con hàng xấu xí kia ra oai thôi.
Chủ nhiệm Dương muốn La Hải Thành thả cậu em vợ của mình. La Hải Thành bất đắc dĩ lắc đầu: “Chủ nhiệm đi hỏi Hàn cục trưởng trước rồi nói”.
Chủ nhiệm Dương vô cùng chán nản, hận cực kỳ tảng đá mặt thúi Hàn Thanh Tùng này. Mới vừa rồi ông ta cùng Hàn Thanh Tùng xuống công xã dưới đại đội để điều tra sự việc, chính là đại đội trưởng ông ta mới bổ nhiệm làm ra sự việc chết người. Mời vừa lên chức liền không nhịn được dùng việc công để tư lợi riêng, đem cái người cạnh tranh với mình trước kia cách chức luôn, kết quả xảy ra xung đột. Nhà người kia cũng cứng đầu không hề nhượng bộ, kết quả bị Hàn Thanh Tùng tự mình tra xét tới liền đem đại đội trưởng kia tóm lại luôn.
Chủ nhiệm Dương đã quan sát Hàn Thanh Tùng, sau đó muốn thuận tiện cầu xin một cái nhân tình, kết quả Hàn Thanh Tùng không nghe vào tai, một chút mặt mũi cũng không vứt cho ông ta, khiến ông ta cảm thấy nhục nhã vô cùng. Lúc này còn muốn bắt cậu em vợ ông ta. Cho dù Phương Tất Thịnh có chút ong bướm không làm việc đàng hoàng nhưng cũng không đến nỗi bị bắt lại. Đáng tiếc trong cục Công an này từ trên xuống dưới trước đây có vị Tôn Trác Văn một lòng muốn nhậm chức, bây giờ cũng đã tâm phục khẩu phục với Hàn Thanh Tùng, đúng là khiến ông ta không thò tay vào được. Chủ nhiệm Dương tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
La Hải Thành thẩm vấn Phương Tất Thịnh trước, dĩ nhiên là hắn ta không phối hợp rồi, xảo trá ăn vạ, khóc rống ăn quỵt.
“Tôi tuân thủ quy định kiểm tra như thường, là con đàn bà đanh đá cá cày kia làm trở ngại người thi hành công vụ, sao không bắt cô ta lại hả?”
“La Hải Thành, đồng chí làm thế này là làm việc thiên vị! Đồng chí vì bợ đỡ người ta mà bắt bớ đả kích người khác! Đồng chí…mẹ nó chúng mày thật khốn nạn”
Đại Vượng còn phải đối chất với Phương Tất Thịnh, kết quả vừa mới thẩm vấn theo quy định còn chưa có xong thì lại bắt đầu nháo loạn, thằng bé cũng lười nói, chỉ khoanh tay đứng nhìn trò náo nhiệt. Phương Tất Thịnh già mồm cãi láo thế, La Hải Thành cũng không lấy làm vội, trước điều tra hồ sơ lý lịch, sau bố trí người đi thanh tra kiểm tra nhân phẩm hắn ta. Vốn dĩ chỉ là kẻ qua đường, cục công an ra tay điều tra thì một chốc lát là ra ngay. Trước kia ở đại đội không ai quản, nên Phương Tất Thịnh làm mưa làm gió nhưng vì không gây ra hậu quả lớn nên không ai tố cáo. Mặt khác dân chúng nhát gan còn bị bọn chúng dọa nạt nên không ai dám đứng lên. Mà một điểm quan trọng nhất là bởi vì cục công an bọn họ đang bận một vụ việc khác, còn chưa có thời gian mà tiếp quản vụ việc này.
Kết quả chính thằng cha này đâm đầu vào sọt. La Hải Thành lại hỏi Lưu Quý Phát mấy chuyện đã xảy ra. Lưu Quý Phát liền trả lời: “Lúc chúng tôi đến nơi thì đã xong rồi”
La Hải Thành kinh ngạc hỏi: “Xong rồi?”
Lưu Quý Phát liền liếc về phía Đại Vượng, khiến La Hải Thành cười lên: “Đại Vượng, mình cháu đánh cả bốn à?” – anh ta không nghĩ tới Đại Vượng một người đánh lại bốn.
Đại Vượng ngập ngừng rồi nói: “……mẹ cháu ạ”
La Hải Thành kiểm tra qua một chút, liền biết trên cánh tay, cổ, mặt mấy người kia là vết thương giống như bị cái gì cào. Lại là Lâm Lam, chị dâu, chị thật dũng mãnh! Bộ công an chúng em cần chị trợ giúp. Trong lòng La Hải Thành đang chấn động vô cùng, nhưng ngoài mặt lạnh tanh, vô cùng bình tĩnh để cho trợ lý ghi chép, cũng biết Đại Vượng chính là người trói bọn chúng lại.
“Thằng nhóc, dấu trói khá là đẹp” – La Hải Thành khen Đại Vượng, khiến cho thằng bé nở nụ cười hiếm hoi. Lúc này có người tò mò: “Đại Vượng, em có thể lấy một đánh bốn à?”
Đại Vượng lắc đầu: “Mẹ em đánh đó”
Có mấy đồng chí công an trẻ tuổi có vẻ không phục muốn cùng Đại Vượng tỷ thí. Đại Vượng lắc đầu: “Cha em không đồng ý đánh nhau đâu”
“Không nói cho Cục trưởng Hàn biết đâu mà”
Đại Vượng: “Ngoéo tay đi”
Nhìn lại mấy năm trước do khinh địch nên bị Đại Vượng úp sọt, La Hải Thành rất sáng suốt không thèm ra sân, thua mất mặt, thắng thì không chắc đã sướng, còn có thể “được” Cục trưởng Hàn mặt lạnh mượn cơ hội công báo thù tư. Những người này chưa nếm trải sự tình, còn đơn thuần quá thể.
Mấy đồng chí công an nhỏ đã phục sát đất: “Không trách được, chúng ta lại thêm một người trên cơ rồi, nhìn Đại Vượng đi, hổ phụ không thể sinh ra khuyển tử được”
Bọn họ khen ngợi mấy câu ba hoa chích chòe, Đại Vượng cũng không vì thế mà niềm nở, cậu nhóc vẫn mặt lạnh quay qua nhìn bằng khen được treo đầy trên tường. La Hải Thành nhìn lão Hướng đeo sung ngắn lẫn sung lục, thuận mồm giới thiệu: “Cục công an chúng ta có thêm vũ khí nhỏ, súng săn là loại giống với loại của dân binh, tiểu đội trưởng thì sẽ có thêm súng ngắn loại cũ, trung đội trưởng trở lên là loại súng lục 64 kiểu”
Đại Vượng nghe được mùi ngon, liền hiếu động hẳn. La Hải Thành đem súng của mình ra cho cậu nhóc xem một chút, liền giảng giải luôn cách lắp đạn, mở chốt an toàn vân vân: “Không được tùy tiện giả bộ bắn, vì sẽ cướp cò, phải ngày ngày bảo dưỡng, tránh việc lâu không dùng thì bị kẹt khớp.”
Bên kia Phương Tất Thịnh còn bị mấy đồng chí công an thẩm vấn, bên này hai người hàn huyên hợp ý, làm cho Phương Tất Thịnh tức hộc máu, khẳng định bọn này cố ý trêu tức mình. La Hải Thành còn nói nếu có cơ hội sẽ dẫn Đại Vượng đi bắn bia huấn luyện, bởi vì anh ta phát hiện Đại Vượng có mắt ngắm chính xác vô cùng.
Lâm Lam theo Hàn Thanh Tùng vào phòng làm việc của anh. Anh nắm cánh tay mảnh khảnh của vợ mình rồi để cô ngồi chỗ làm việc của anh, đem bình nước rót thêm cho cô nửa bình trà ấm, sau đó anh bưng băng ghế lại, ngồi trước mặt cô, hai mắt đen bóng, cứ thế nhìn cô. Bọn họ mới đổi cảnh phục, vốn là màu xanh lá đổi thành màu trắng, phù hiệu đỏ đặc biệt nổi bật. Khí chất Hàn Thanh Tùng vô cùng lạnh lùng, mặc cảnh phục màu trắng cũng không làm cho anh có vẻ ấm áp hơn, nhưng trước mặt người phụ nữ này, mặt mày anh luôn không tự chủ được mà mềm mại hẳn. Lâm Lam cười cười: “Anh Ba à, anh đừng nhìn em vậy, quả thực em không bị bắt nạt hay sàm sỡ gì cả”
Hàn Thanh Tùng lắc đầu: “Anh không lo vấn đề này” – ở trong thôn cô vợ mình sẽ không bị người khinh, anh chỉ muốn nhìn vào ánh mắt của vợ xem có phải đang cố gắng giả vờ mạnh mẽ không thôi. Buổi sáng lúc thấy vợ mình cố gắng nén nước mắt để cười giả vờ, ngực anh cảm thấy đau lắm, sợ lắm. Hàn Thanh Tùng lấy trong ngăn kéo ra một xấp phong thư màu tím, từng cái đã dán sẵn tem: “Anh mua cái này ở bưu cục”
Đơn vị của bọn họ có ký thư bảo đảm có nhân viên truyền tin riêng, thống nhất dán tem như sau, nếu là thư nhà thì phải dán tem cá nhân, vì thế Hàn Thanh Tùng lấy tem của mình dán lên, không chiếm tiện lợi của nhà nước, Lâm Lam không ngại ngần cầm lấy, như thế cô với bọn nhỏ có thể viết thư cho Tam Vượng nữa nha.
Rất nhanh sau đó đã tới giờ ăn cơm, Hàn Thanh Tùng cầm tiền cùng phiếu cơm đi mua cơm, rồi gửi Đại Vượng cho La Hải Thành ăn chung, anh quay về ăn cùng Lâm Lam. Cơm nước xong nghỉ ngơi một chút thì có người tới nộp văn kiện giấy tờ, Hàn Thanh Tùng phải đi nhận.
Lâm Lam chủ động nhường chỗ cho chồng: “Em đi tìm đồng chí La Hải Thành một chút, xem xét nếu không có chuyện gì chúng em đi về trước, xưởng xà phòng còn nhiều việc lắm”
Hàn Thanh Tùng đưa cô đi qua. Đại Vượng còn đang đu bám La Hải Thành để ngâm cứu cảnh phục mới, cảnh phục năm ngoái giống đồ ngụy trang, vốn là áo xanh lá mạ quần xanh đậm đổi thành trên dưới đều xanh đậm như nhau. Năm nay Hạ Thiên Hựu cùng màu, cổ áo là phù hiệu màu đỏ, thoạt nhìn đẹp đẽ nhẹ nhàng khoan khoái. Nhưng màu trắng cũng không có khoan khoái vậy, các anh đàn ông dễ đổ mồ hôi, màu trắng nếu bị vàng ố hoặc lây màu, bọn La Hải Thành ngại phiền toái, đang muốn có suy nghĩ hay là mặc màu xanh sẫm như năm ngoái là được.
Đại Vượng thấy vậy rất là hâm mộ, cậu chàng rất muốn mặc cảnh phục cũ của lão cha mình nhưng chưa bao giờ được đồng ý. Cậu nhóc suy nghĩ là có thể ba sợ mọi người đang làm cán bộ sẽ thấy mình thoát khỏi quần chúng nhân dân, nhưng kỳ thực Lâm Lam có nói qua hiện tại cậu nhóc chưa có vóc dáng giống ba, mặc vào quả thực rất xấu hổ cho bộ cảnh phục. La Hải Thành có dáng người không cao giống như Hàn Thanh Tùng, chỉ cao hơn Đại Vượng có hai centimet, dáng người cũng giống nhau. La Hải Thành cười nói: “Anh có cảnh phục cũ, chú mày có muốn mặc thử hay