Lâm Lam cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt lại như bị cái gì dính chặt vào, làm thế nào cũng không mở được. Một lát sau lại có âm thanh chói tai truyền đến, “Lão Tam ở trong bộ đội, tôi thấy cô ta mang theo năm đứa con bận rộn nên cũng không bắt ép cô ta làm việc, cô ta cũng được lắm, cả ngày tác oai tác quái. Không muốn ở thì cút ngay về nhà mẹ đẻ đi, không ai cần cô ta! Không treo cổ thì uống thuốc trừ sâu, đây là chê bà già tôi chướng mắt muốn tôi mau chết đi chứ gì? Tôi chưa thấy qua đứa con dâu nào độc ác như vậy! Muốn ra ở riêng? Sao cô không cầm sợi dây siết chết tôi đi?...... Mấy người hóng hớt cái gì, đi làm việc đi, đừng có kiếm cớ lười biếng!”
Đầu Lâm Lam đau muốn nứt, cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân mới đem mí mắt vén lên. Đập vào mắt là cảnh tượng, căn phòng chật chội, không thấy được cửa sổ, chỉ thấy một tấm màn cỏ treo lơ lửng, vách tường và nóc nhà đều bị khói hun, trong góc còn treo một cái móc đen thật dài, chóp mũi tràn ngập đủ loại mùi khiến cô khó thở. Lâm Lam không phân biệt nổi đây là mùi phân gia súc hay mùi nước tiểu trẻ em, hay mùi ẩm mốc lâu ngày, hoặc có thể là một mùi gì đó khác. Quả thực khiến cho người ta buồn nôn.Trong đầu Lâm Lam vang lên một tiếng ầm, giống như sấm sét giữa trời quang-không lẽ mình xuyên qua? Lâm Lam nhắm mắt lại đợi chờ hồi lâu, lần nữa mở mắt, vẫn là tường đất bị khói hun.
Bình luận truyện