Đừng nói bọn họ, Chu Mục Dã cũng cảm thấy khó hiểu trong lòng.
Anh nhớ rõ ràng, sau khi cô vợ nhỏ vừa qua cửa này dùng dao nhỏ đâm anh, nước mắt cuồn cuộn, vô cùng đáng thương mà nhìn anh: “Đại ca, anh buông tha tôi đi.”
Anh chỉ buồn bực nói một câu đi ngủ.
Tiểu Hoa Tiểu Thảo vội vàng đuổi kịp tới, che lại ngực thở gấp từng hồi, Chu Mục Dã lập tức nóng nảy, bỏ xuống gánh nặng, một tay đem hai nha đầu túm tới phía sau, sau đó hung hăng mà nhìn Tô Đào: “Cô đừng làm khó dễ bọn nha đầu.”
Tô Đào sửng sốt một chút, sau đó phụt một tiếng cười ra, anh cho rằng cô lấy bọn nha đầu làm con tin tìm tới anh đàm phán đi.
Khi cô cười, mọi người đều nhìn đến choáng váng.
Mấy cái thanh niên phía sau ở trong lòng đồng thời cảm khái, ai! đẹp, thật là đẹp mắt, mấy năm gần đây còn chưa có người nào xinh đẹp như vậy đâu.
Chu Mục Dã cũng sững sờ đứng ở đó, buổi trưa ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên làn da trắng nõn kia của cô, làn da kia như thế nào lại tinh tế như vậy, thật giống như trứng gà lột vỏ.
Vừa nhớ tới trứng gà, anh liền nhịn không được nuốt nước miếng, đã lâu lắm rồi không được ăn trứng gà.
Trưởng đội sản xuất ôm bó cỏ khô đi tới, gân cổ lên hô: “Làm gì vậy? Làm gì hả? Đều đứng ở chỗ này không làm việc sao?”
Mấy cái thanh niên nhanh chóng khiêng đòn gánh đi về phía trước, vừa đi vừa lưu luyến quay đầu nhìn lại vài lần.
Tô Đào dịch về phía trước hai bước, đi đến trước mặt Chu Mục Dã, thanh âm giọng nói êm ái: “Anh bị thương, cùng em về nhà đi.”
Ánh mắt Chu Mục Dã lạnh nhạt lại mang theo phòng bị, không có biện pháp, Tô Đào biết, đánh một gậy lại cho một quả táo không phải như vậy, cô như vậy rất giống sói đuôi to ngụy trang làm chủ nghĩa tư bản, anh bị cô làm cho ngốc lăng.
Buổi tối hôm qua còn hung tàn mà đâm anh một dao, lúc này lại ôn nhu mà nói với anh lời nói, ai không ngốc?
Anh lạnh lùng mà mở miệng: “Tôi không có việc gì, cô trở về đi.”