Mấy ngày nay nhà bọn họ xếp hàng mua rất nhiều đồ tốt, nhưng là đồ đạc để chuẩn bị ăn Tết vẫn còn thiếu nhiều lắm, ngày thường ba bữa cơm vẫn như cũ không có.
Hơn nữa mùa đông lớn như thế này không có gì tươi ngon để ăn, lúc nãy Thím Đường vội vàng chạy ra huyện bên ngoài, còn có thể gặp những người bán rau, thời tiết hôm nay sợ là sẽ nguy hiểm.
Ngay khi cháo trắng sắp trào ra khỏi nồi, thím Đường bưng một rổ rau về, bà còn thở dài trước khi lên tiếng: "Tưởng đâu rằng trời đang có tuyết, mấy người bán rau sẽ không đến, ai ngờ thím Chu của con một hai túm mẹ đi... Đang nấu cháo sao?"
“Sắp xong rồi. Con sẽ cắt một ít dưa chua." Đường Hồng Mân vội quay người làm, cô không vội múc cháo. Dù sao Hứa Học Quân vẫn chưa về nhà.
Một bên nghe Thím Đường ở ngoài nói: “Trong sân nhà toàn tuyến, đợi ăn sáng xong mẹ ra quét dọn. Đúng rồi, con không có việc gì thì ở trong nhà đi, lúc nãy mẹ đi về thấy có mấy người trượt ngã trên nền tuyết đấy.”
Đường tuyết trơn trượt, thường xuyên có người ngã xuống. Tuy rằng phần lớn đều không phải vấn đề lớn, cùng lắm là vết bầm tím, nhưng có một số chuyện không thể nói ra. Thím Đường đặc biệt nhớ tới lần trước, năm đó có nhà ở trên lầu, con dâu vừa ngã xuống đã làm chết đứa con trong bụng. Bà không lo cho mình, mà bà sợ con dâu có bầu sau đó gặp chuyện không may.
Đường Hồng Mân không nghĩ sâu xa như vậy, cô không thích ra ngoài cho lắm, đi dạo một vòng trong huyện cũng chỉ là tò mò thôi.
Bây giờ, sự tò mò đó đã qua đi, nửa tháng nay cô không muốn đi ra ngoài, rảnh rỗi làm một số công việc chân tay, trong đầu nhớ lại từng bước cụ thể của món thịt kho tàu, nhìn có vẻ rất nhàm chán nhưng cô thật sự rất tâm đắc với sự nhàm chán này.
Vì vậy, sau khi nghe mẹ chồng nói xong, Đường Hồng Mân chỉ làm theo một cách thẳng thừng, nhanh chóng cầm đũa gắp dưa ra, nghe thấy tiếng động quen thuộc từ ngoài hành lang, cô quay người vào bếp và mở nắp nồi đầy cháo ra.
Hứa Học Quân luôn trở về đúng giờ, hiện tại anh còn mang theo hai tin tức.
Một là nhà máy sẽ hủy ca tối bắt đầu từ ngày mai, hai là hai ngày nữa có thể rút thăm lấy phiếu.
Đường Hồng Mân còn chưa kịp phản ứng, nhưng ánh mắt của Thím Đường đã lộ ra vẻ phấn khích.
Lợi ích của nhà máy luôn rất tốt, nhưng vì Hứa Học Quân chỉ là một công nhân bình thường làm công lấy lương, nên chỉ được trả tiền, các loại phiếu được phát cũng giống như hầu hết mọi người, chỉ để sử dụng hàng ngày.
Như một số phiếu hiếm như phiếu máy may, phiếu xe đạp, phiếu xem TV,… thì không có loại nào. Muốn có được những tấm phiếu như này thì cuối năm chỉ có thể bốc thăm theo vận may.
Chỉ nghe Thím Đường vui vẻ nói: "Mẹ không quan tâm đến TV của người khác. Mẹ chỉ muốn có một cái quạt điện. Cái đó hoạt động tốt, vào mùa hè thì mát mẻ khắp nhà." Một lý do nữa là TV hay cái gì đó giá cả quá đắt, mà trong nhà lại không có nhiều tiền dư.
Đường Hồng Mân không hứng thú nói những chuyện này nữa, dù sao nhà mẹ đẻ của cô cũng có xe đạp, ngoài ra cô cũng chưa nhìn thấy đồ xa xỉ khác. À, đúng rồi, có một chiếc đồng hồ để bàn nhà mình kia.
Thấy con trai và con dâu không nói gì, Thím Đường đặc biệt bất lực, chỉ muốn ăn xong nhanh chóng ra ngoài tán gẫu với hàng xóm. Một năm mới có một kỳ bốc thăm trúng thưởng thế này, chắc chắn không phải bà là người duy nhất vui mừng như vậy.
Kết quả là sau khi bà trở về từ một buổi dạo chơi bên ngoài, ngoài việc biết được ai và ai muốn điều gì, bà còn nhận được một tin khá bất ngờ.
Hiện tại tuy nói rằng đã bài trừ những phong kiến mê tín, nhưng truyền thống ngày hội vẫn còn ở đó, đặc biệt là những người cao tuổi, đều giữ thói quen sử dụng lịch âm. Giao thừa năm nay là vào ngày 7 tháng Hai, còn chưa đầy mười ngày nữa, sau Tết Dương lịch sẽ là năm Giáp Ngọ.