Chủ nhiệm Tưởng ngẩn ra một chút, ánh mắt cô ấy hơi né tránh, không dám nhìn gương mặt cô em chồng, chỉ sợ mình sẽ mềm lòng.
Cuối cùng bất đắc dĩ nhắm mắt lại: “Chị sẽ đi liên hệ, dùng tốc độ nhanh nhất hẹn gặp người ta.”
Dừng một chút, cô ấy lại bổ sung một câu: “Địa điểm coi mắt ở ngay tại văn phòng công xã chúng ta!”
Đây là điều duy nhất cô ấy có thể làm.
Trên địa bàn của mình, cô ấy cũng không tin tên vô lại Trịnh Hướng Đông kia còn dám lại lần nữa bức bách cô gái nhỏ nhà bọn họ!
……
Tại nơi đóng quân ngoài hải đảo với quy củ nghiêm ngặt.
“Chúc mừng anh nha, phó đoàn Chu, anh đã trở thành đoàn trưởng trẻ tuổi nhất của quân khu chúng ta rồi.”
Một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng vừa băng bó miệng vết thương vừa nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông này có vóc dáng cao, khí chất lạnh nhạt, khuôn mặt kiên nghị, anh tuấn lại mạnh mẽ cường tráng, có thể nói bộ dạng người này cực kỳ xuất sắc.
Kể cả khi anh đang ngồi băng bó, thân hình cũng luôn giữ trong tư thế thẳng tắp, càng đáng chú ý chính là trên cổ áo kia không hề có một chút nếp nhăn nào, tuy hợp quy tắc, nhưng lại mang tới cho người ta một chút cảm giác rập khuôn, cứng nhắc.
Nghe nữ bác sĩ kia nói, anh chỉ ngước mắt lên, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”
Nữ bác sĩ bên cạnh do dự một chút, rồi dường như cô ấy lấy hết dũng khí thốt lên: “Phó đoàn Chu, anh đã có...” đối tượng chưa?
Nhưng cô ấy còn chưa nói hết câu, đã bị một người lính liên lạc đột nhiên vọt vào cắt ngang: “Phó đoàn Chu, người nhà của ngài điện báo, nói ngài phải nhanh chóng trở về ngay.”
Giây tiếp theo, người đàn ông được xưng là phó đoàn Chu ấy lập tức đứng lên.
Ngay khi vị nữ bác sĩ nọ còn chưa lấy lại tinh thần, người ta đã biến mất trong sở y tế rồi.
Nữ bác sĩ ấy nhìn bóng dáng đối phương biến mất, trong lòng cô tràn ngập buồn bã, mất mát, đồng thời còn có chút ảo não.
Lần nào cũng vậy, muốn gặp mặt phó đoàn Chu kia khó khăn biết bao, chỉ trừ phi anh bị thương, cô ấy mới có cơ hội nhìn người ta một cái.
Nhưng cố tình, cô ấy lại chẳng ra làm sao, vừa thấy phó đoàn Chu sẽ trở nên khẩn trương đến mức nói không nên lời.
Thôi quên đi, chờ tới khi anh trở về lại nói sau!
Nữ bác sĩ nghĩ thầm như vậy.
Lúc này, ở bên ngoài Sở y tế, Chu Trung Phong vừa bước ra đã kéo băng gạc đang vướng trên cánh tay mình rồi ném đi. Anh đang hướng tới phòng liên lạc, nhưng còn không quên quay đầu lại hỏi: “Ai gửi điện báo?”
Chất giọng lạnh lùng, y như dòng suối trong núi đang tí tách nhỏ lên nham thạch, phát ra thanh âm róc rách đầy rung động.
“Ông của ngài.” Người lính liên lạc nọ lau mồ hôi, nhỏ giọng nói.
Nghe đến đây, trong lòng Chu Trung Phong đã có dự đoán, đôi chân thon dài bước nhanh, mỗi một bước đều cực kỳ đều đặn, khoảng cách giống hệt nhau, cứ như đã dùng thước đo từ trước vậy.
Không hề sai lệch chút nào.
Sau khi hai người bọn họ đi qua một mảnh rừng dừa cao lớn thẳng tắp, đã tới trước ba gian nhà ngói độc lập rộng rãi, nơi này chính là phòng liên lạc.
Anh vừa vào cửa, Tống Vệ Quốc đã đưa tới một bức điện báo có ô vuông màu đỏ và nền màu trắng cho anh, rồi nói: “Nhìn xem?”
Chu Trung Phong vừa nhìn qua, đã thấy đập vào mắt là một hàng chữ to: “Tiểu tử thúi, nếu cháu còn không chịu kết hôn, ông nội sẽ chết cho cháu xem!!!”
Chẳng qua sắc mặt Chu Trung Phong vẫn ung dung như cũ.
Khuôn mặt vốn lạnh tanh như một khối băng của Tống Vệ Quốc nhìn thấy tình huống này cũng chuyển thành biểu cảm sinh động.
Hắn cảm thán: “Lão gia tử đã nóng nảy như vậy, cậu còn không nhanh lên, đã 25 rồi vẫn chưa sẵn sàng bắt đầu cuộc sống cá nhân ư?”