“Mấy người nhao nhao cái gì đấy?”
Từ bên trong một văn phòng khác, một người phụ nữ trung niên mặc áo bông màu lam đen liền mũ, quấn một chiếc khăn quàng cổ có kẻ ô vuông từ từ bước sang bên này.
Ngay lập tức, nữ đồng chí lúc trước vẫn còn ồn ào to tiếng nhất đã câm miệng lại.
Nữ đồng chí ngồi bên cạnh cô ta, hồi nãy hai người bọn họ cùng hùa nhau chế giễu Khương Thư Lan, hiện tại lại đi tới trước một bước, chặn Khương Thư Lan lại, tiếp cận người phụ nữ trung niên vừa tới kia: “Chủ nhiệm Tưởng, sao chị lại tới đây?”
Người tới không phải ai khác, đúng là Tưởng Tú Trân, chủ nhiệm phụ liên của công xã bọn họ.
Cô ấy là quản lý chính của công xã Hồng Tinh và mười tám đại đội bên dưới, cũng là người trực tiếp quản lý mảng thân cận và ra mắt cho những xã viên.
Mà lần này chủ nhiệm Tưởng cũng là một trong những người tổ chức hoạt động thân cận kết hợp bốn công xã.
Chủ nhiệm Tưởng liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó cô ấy không nhẹ không nặng nói một câu: “Đều là nữ đồng chí còn trẻ tuổi, đừng bắt chước mấy người phụ nữ nhiều chuyện thường loan tin đồn thị phi ở sau lưng người khác.”
Nghe cô ấy nói, các nữ đồng chí hồi nãy vừa bàn tán xôn xao hiện giờ hai má lập tức đỏ ửng lên, trong lòng đầy lo sợ bất an.
Chủ nhiệm Tưởng không thèm chú ý tới phản ứng của bọn họ, cô ấy chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía Khương Thư Lan, cất giọng xử lý việc chung: “Đồng chí Khương Thư Lan, cô đi theo tôi qua bên này.”
Trong nháy mắt, hiện trường yên tĩnh lại, nữ đồng chí ban đầu nói to tiếng nhất lại không nhịn được nói: “Chủ nhiệm Tưởng, có phải chị tìm lầm người hay không?”
Khương Thư Lan vừa tham gia hoạt động ra mắt kết hợp bốn công xã xong.
Bây giờ cô ấy lại tiếp tục tìm người ta, chẳng lẽ muốn cho Khương Thư Lan kia đi cửa sau sao?
Chủ nhiệm Tưởng nhíu mày, cô ấy lập tức cất giọng lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Tôi tìm ai còn phải báo cáo với cô ư?”
Nếu các cô kia xinh đẹp hơn một chút, có văn hóa hơn một chút chút, điều kiện nhà mẹ đẻ tốt hơn một chút.
Cô ấy cần phải tìm Khương Thư Lan nhiều lần như vậy sao?
Nữ đồng chí kia ban đầu còn lên tiếng chất vấn, nghe xong câu này lập tức không còn dám lên tiếng nữa
Cuối cùng cô ta chỉ biết trơ mắt mà nhìn, chủ nhiệm Tưởng vừa rồi còn nghiêm khắc nói chuyện với cô ta, khi quay đầu nhìn về phía Khương Thư Lan lại tỏ thái độ thật hòa nhã: “Thư Lan, cô qua đây báo cáo với tôi tình huống ra mắt trong hoạt động kết hợp bốn công xã lần này.”
Bởi vì vấn đề thân phận, chủ nhiệm Tưởng không nhúng tay vào mâu thuẫn nho nhỏ giữa các cô gái, cô ấy nói xong liền lập tức xoay người rời đi.
Nhưng cũng vì như vậy lại khiến cho các nữ đồng chí chung quanh như bị gõ một hồi chuông cảnh báo.
Bọn họ chỉ biết trơ mắt nhìn Khương Thư Lan đi theo phía sau chủ nhiệm Tưởng.
Chẳng qua bọn họ không ngờ được, Khương Thư Lan từ trước đến nay vẫn ôn nhu hiền huệ lại đột nhiên quay đầu lại, cười thật rạng rỡ: “Xin lỗi, lại là tôi được chọn trước rồi, đành để các cô cứ từ từ chờ đợi thôi!”
Cô vốn thật xinh đẹp, bởi vậy khi nở nụ cười lại càng thêm diễm lệ, khiến người ta không nhịn được mà thốt lên đúng là nhan sắc hiếm có vô cùng.
Thế nhưng rõ ràng cô đang nói lời xin lỗi, lại chèn thêm một chút hương vị khoe khoang, lập tức khiến sắc mặt những người còn lại trở nên khó coi hơn vài phần.
Hừ, đắc ý một cách trần trụi.
“Đắc ý cái gì?” Có một nữ đồng chí trẻ tuổi, thiếu chút nữa đã không nhịn được tức phát khóc: “Cô thật quá đáng!”
“Ra oai cái gì? Sinh viên Giang là người thủ đô, còn tốt nghiệp Yến Đại nhưng người ta không hề kiêu ngạo như cô.”
Giang Mẫn Vân bị điểm danh, tinh thần có chút hoảng hốt, trong đầu cô ấy lại nảy lên một ít ký ức rối loạn lung tung, nhưng cô ấy còn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe thấy thanh niên trí thức bên cạnh nói: “Thì biết làm sao được? Ai bảo cô ấy lớn lên xinh đẹp, còn có một thân thích làm chủ nhiệm phụ liên.”