Đây là chứng cứ chứng minh lời của cô.
Mọi người xung quanh gật đầu theo.
Chủ nhiệm Tưởng nhìn thanh niên trí thức có gương mặt nhỏ dài: “Là cô hắt nước vào người Thư Lan đúng không?”
Thanh niên trí thức có gương mặt nhỏ dài do dự một lát, nghĩ đến thái độ ôn hòa và không truy cứu của Khương Thư Lan với cô ta lúc ấy, cô ta không dám nhìn đối phương, gật đầu áy náy nói: “Vâng...”
“Ai bảo cô cố ý hắt nước vào Thư Lan?”
Thanh niên trí thức có gương mặt nhỏ dài nhanh chóng nhìn thoáng qua Giang Mẫn Vân, lại thấy Khương Thư Lan mong đợi nhìn mình, cô ta do dự mười phần, nhỏ giọng nói: “Thanh niên trí thức Giang, lúc ấy cho tôi một số tiền, bảo tôi giúp cô ấy ngăn đồng chí Khương Thư Lan lại khoảng mười phút.”
Cô ta thực sự thiếu tiền, nếu không cũng không đi làm chuyện thiếu đạo đức này.
Lời này vừa dứt, hiện trường trong nháy mắt đều ồ lên.
“Cái gì? Thanh niên trí thức Giang cố ý ư?”
“Vậy không phải là đang ám chỉ cô ta tính kế Khương Thư Lan, nhằm để cướp đoạt đồng chí Trâu Dược Hoa sao?”
“Vừa nãy vẻ mặt của cô ta còn vô tội, nói cái gì mà chuyện này dừng ở đây, chẳng qua ngăn cản vì không muốn chuyện này bị bại lộ thôi sao?”
“Thật là một con người nham hiểm.”
Nghe lời những người xung quanh nói, nét tươi cười trên mặt Giang Mẫn Vân cũng tan biến.
Cô ta lung lay sắp ngã: “Tôi không có!”
Cô ta hối hận rồi, không nên làm chuyện uổng công vô ích, còn dùng tiền mua chuộc bọn họ.
Chủ nhiệm Tưởng không để ý cô ta, mà nhìn về phía bà thím phụ trách dọn dẹp vệ sinh: “Ai bảo bà đổi số phòng 203 và 204?”
Bà thím không có gì phải do dự: “Thanh niên trí thức Giang cho tôi một số tiền, bảo tôi giúp đỡ đổi số phòng.”
Có lời của bà thím, trong nháy mắt có thể kết luận nhanh chóng.
“Thanh niên trí thức Giang, hắt trà vào người khác, đổi biển số phòng, sau đó còn cướp được đối tượng xem mắt trong tay Khương Thư Lan, chuyện này cô có nhận không?” Gương mặt chủ nhiệm Tưởng lãnh đạm, quát lớn hỏi.
Sắc mặt Giang Mẫn Vân trắng bệch: “Tôi, tôi...”
Cô ta có cảm giác hết đường chối cãi.
Tiền quả thật là cô ta đưa, nhưng hai người kia không phải của cô ta mà là của Trịnh Hướng Đông.
“Cô tính kế đồng chí Khương Thư Lan, có phải hay không?”
Chủ nhiệm Tưởng vẫn từng bước ép sát.
Giang Mẫn Vân cắn răng, một lúc lâu sau mới nói: “Phải...”
Một tiếng “phải” này khiến cho xung quanh ồ lên.
“Không nghĩ tới rằng thanh niên trí thức Giang lại là người như thế!”
“Đúng là không biết xấu hổ, xúi giục mọi người trách móc Khương Thư Lan không tốt, chỉ việc này thôi cũng chứng tỏ cô ta không biết xấu hổ rồi.”
Những lời này rơi vào tai của Giang Mẫn Vân, khiến mặt cô ta nóng như lửa đốt, cô ta chưa bao giờ, chưa bao giờ mất mặt như vậy.
Chỉ tiếc không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Chủ nhiệm Tưởng thấy Giang Mẫn Vân còn biết xấu hổ, lúc này mới gật đầu: “Việc này cũng không phải to tát gì cho lắm, nếu mắc lỗi, vậy cô mau xin lỗi đồng chí Khương Thư Lan đi.”
Dừng một chút: “Mặt khác, thanh niên trí thức Giang lấy được một đối tượng tốt như vậy, chỉ ra mặt xin lỗi thì nhẹ quá, đồng chí Khương Thư Lan không cần, nhưng tôi làm cấp trên phải răn đe. Tôi thấy như vầy không biết có hợp lý hay không…”
Sau khi nhìn thấy ánh mắt trông đợi của mọi người, chủ nhiệm Tưởng nói tiếp: “Thứ nhất, đồng chí Trâu Dược Hoa là nhà họ Khương chúng tôi dùng tiền mời bà mối giới thiệu đối tượng, vậy số tiền này đồng chí Giang Mẫn Vân phải trả lại.”
“Thứ hai, đồng chí Khương Thư Lan bị cô tổn thương, cho nên công điểm của cô ấy trong việc cày bừa vụ xuân này sẽ do cô lao động, mọi người cảm thấy có được không?"
Khương Thư Lan được người nhà chiều chuộng, cô vốn không làm công điểm, bình thường đều là người nhà ra giúp đỡ.
Nhưng mà nhà họ Khương bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc. Vậy không bằng để Giang Mẫn Vân làm thay, không những giải quyết phiền toái giúp Khương Thư Lan, mà còn có thể khiến chuyện này hạ nhiệt.