“Con bé ngốc này, mắng cho Trâu Dược Hoa chạy mất rồi, chị xem em làm sao đối phó được với nhà họ Trịnh bên kia đây? Em thật sự định để đối phương bắt về làm cô dâu của hắn ta thiệt hả?”
Hai người Khương Thư Lan và Chu Trung Phong, một người đứng ở ngưỡng cửa, một người đứng ở bên trong cánh cửa.
Chủ nhiệm Tưởng vốn đang tức giận lên đến đỉnh đầu, lại đứng đối diện với Khương Thư Lan, hoàn toàn không thấy được Chu Trung Phong đứng ở bên trong phòng.
Đối mặt với một đống câu hỏi đổ ập xuống của chị dâu cả, Khương Thư Lan ngơ ngác một lát.
Rồi sau đó nghĩ đến bên cạnh còn có một người ngoài là Chu Trung Phong đang đứng, không muốn để anh nhìn thấy mà chê cười mình.
Giọng nói của Khương Thư Lan liền chậm lại, nắm chặt tay Tưởng Tú Trân, đè thấp giọng nói: “Chị dâu cả, chúng ta vào văn phòng rồi nói tiếp nhé.”
Đây cũng giống như ý của Tưởng Tú Trân, cô ấy cũng không muốn để cán sự xung quanh của công xã nghe lén rồi chế giễu, cô ấy kéo Khương Thư Lan đi rồi rời khỏi văn phòng 204.
Vừa đi vừa tức giận: “Thư Lan, hôm nay nếu em không cho chị một lời giải thích hợp lý, chị thật sự sẽ đánh cái mông vểnh của em đó nhé!”
Khương Thư Lan cũng đã 22 tuổi rồi, chị dâu cả còn nói sẽ đánh cái mông vểnh của cô như vậy. Đây là chuyện lúng túng của cô khi còn nhỏ, mỗi lần bị đánh, mông liền vểnh lên.
Chỉ là... cô vô ý thức mà quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Trung Phong đứng ở cửa.
Lập tức trông thấy Chu Trung Phong đang đứng bên trong cánh cửa có chút buồn cười, tầm mắt còn dời thấp xuống.
Mặt Khương Thư Lan bỗng chốc ửng hồng, cô đang cực kỳ ngượng ngùng.
....
Vừa về đến văn phòng.
Chủ nhiệm Tưởng lập tức đóng cửa lại cái rầm, đồng nghĩa với việc đóng lại ánh mắt nhiều chuyện của nhóm cán sự công xã.
Nhiệt độ trên mặt Khương Thư Lan mới chậm rãi hạ xuống, nghe thấy chị dâu cả nói như đổ ập xuống:
“Thư Lan, rốt cuộc đã có chuyện gì? Trâu Dược Hoa tuy rằng là một người kết hôn lần thứ hai, nhưng mà trước mắt đã nói rằng đây là người có điều kiện tốt nhất mà chúng ta có thể với đến, em mắng hắn chạy mất rồi, vậy em phải làm sao bây giờ?”
Trong giọng nói của cô ấy không giấu được nỗi lo lắng.
Khương Thư Lan đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị người nhà chất vấn.
Chỉ là cô chẳng hề hối hận chút nào.
Khương Thư Lan túm tay áo của chủ nhiệm Tưởng, cất giọng nhẹ nhàng: “Chị dâu cả, Trâu Dược Hoa không phải là người tốt đâu ạ.”
So với Trịnh Hướng Đông còn tệ hơn!
Chủ nhiệm Tưởng đầu tiên là nhíu mày, tiếp theo là chân tay bắt đầu mềm nhũn hết ra: “Em nghe chuyện đó ở đâu vậy? Hắn không tốt chỗ nào chứ?”
Khương Thư Lan không lên tiếng, cô phải giải thích như thế nào đây?
Nói cô bị trói buộc với một cái hệ thống bình luận ư?
Đã biết rõ nếu mình gả cho Trâu Dược Hoa, không chỉ chính mình, còn liên lụy đến người nhà họ Khương yêu thương cô, cùng nhau chịu khổ như thế sao?
Cuối cùng tất cả đều không có kết cục tốt đẹp ư?
Cuối cùng đổi lại là cô sẽ bị chết cóng và chết đói ở ven đường sao?
Lời này khẳng định không thể nói ra được.
Chủ nhiệm Tưởng thấy Thư Lan không lên tiếng, cô ấy xoa xoa đôi mắt, trong lòng hết sức đau đớn, cô ấy hỏi: “Còn nữa, tại sao em lại vào sai phòng xem mắt? Tại sao sinh viên Giang lại ở cùng với Trâu Dược Hoa chứ?”
Khương Thư Lan suy nghĩ, nói một lần toàn bộ mọi chuyện trước đó: “Chị dâu cả, em bị người ta hất nước trà, làm lỡ thời gian, lại bị thay đổi số phòng nên mới vào nhầm cửa, thành ra là xem mắt sai người.”
Cô không thích Trâu Dược Hoa là một chuyện, nhưng bị người tính kế lại là một chuyện khác.
“Cái gì?” Quả nhiên sự chú ý của chủ nhiệm Tưởng đã bị dời đi, cô ấy vỗ bàn một cái: “Ai tính kế với em vậy hả?”