Có lời này, mẹ Khương mới xem như là yên tâm.
Bà nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của con gái, giọng điệu càng thêm khổ sở: “Thư Lan, để con không được gả vào nhà người tốt, là cha mẹ không bảo vệ được cho con.” Có lỗi với con gái.
Khương Thư Lan lắc đầu, khuôn mặt trắng như sứ tràn đầy nghiêm túc: “Mẹ, hiện tại cũng đã rất tốt rồi.”
Cô có một nhóm như người thân cưng chiều cô yêu thương cô như vậy, đã rất may mắn rồi.
……
Gần đến hôm xem mắt đó, gà gáy ba lần, sắc trời hơi sáng, ống khói của từng nhà từng hộ bốc lên khói trắng.
Mẹ Khương đã sớm thức dậy từ trên giường đất, tìm áo bông màu xanh nhạt điểm trắng làm cho Khương Thư Lan vào năm trước từ trong tủ đứng, đặc biệt để Thư Lan thay.
“Da con trắng nên mặc cái này.”
Khương Thư Lan tỉnh ngủ mông lung được mẹ vớt lên từ trên giường đất, cô biết mẹ lao tâm khổ trí cả đêm không ngủ, cũng không phản bác, tùy đối phương trang điểm.
Cô cực kỳ thích hợp với màu lam nhạt, càng lộ ra màu da trắng óng ánh, ánh mắt và lông mày như trong tranh, linh động sạch sẽ.
“Đẹp mắt, chọn cái này.” Mẹ Khương vỗ bàn: “Trong phòng bếp có canh trứng gà nóng con đi ăn một chén đi, món này không có mùi, cũng không sợ bốc mùi làm người khác khó chịu.”
Thường thường mà nói chỉ khi đến lúc kết hôn, đồ ăn ăn vào trong miệng cũng sẽ làm riêng, không có mùi, cũng không dễ bị vào nhà vệ sinh mới là đồ ăn tốt nhất.
Nhưng mà, nhà họ Khương thương con gái, đây còn chỉ là mới xem mắt, đã chuẩn bị sẵn trước rồi.
Khương Thư Lan ôm lấy mẹ Khương, cọ cọ, lúc này mới xoay người đến phòng bếp.
Cô vừa đi, chỉ còn dư lại hai người là mẹ Khương và Tưởng Tú Trân.
Mẹ Khương nhìn con dâu cả, muốn nói lại thôi.
“Mẹ, giao cho con, mẹ yên tâm đi.” Tưởng Tú Trân gật gật đầu, nói với những người khác trong nhà: “Hôm nay mọi người trong nhà không cần tới, miễn cho dọa đến nhà trai.”
Người nhà họ Khương có chút không bằng lòng, nhưng rốt cuộc cũng vì chuyện lớn của Khương Thư Lan, đành nhịn xuống.
Chờ Khương Thư Lan ăn xong canh trứng liền ra cửa, ngồi máy kéo của đại đội, đoạn đường từ nhà bọn họ đến công xã cách tới mười dặm.
Lúc tới cửa bộ phận của đại đội, bộ phận đại đội công xã đã sớm phi thường náo nhiệt.
Khương Thư Lan có chút kinh ngạc.
Hiếm khi nào nhìn thấy bộ phận đại đội công xã của bọn họ sôi nổi như vậy, dưới cành khô của cây hòe già phủ sương hoa, đứng đầy đồng chí nam và đồng chí nữ trẻ tuổi.
Có lẽ nhìn ra sự nghi hoặc của Khương Thư Lan.
Tưởng Tú Trân vừa chào hỏi xã viên dọc đường, vừa giải thích với Khương Thư Lan: “Hôm nay vừa khéo hoạt động xem mắt quan hệ hữu nghị của liên hợp bốn công xã, đến phiên công xã chúng ta tổ chức.”
Cô ấy nhìn mặt trời một chút, ước chừng sắp đến thời gian đã hẹn.
“Bốn công xã, tổng cộng có mười chín đối tượng xem mắt, em là lượt lúc 10 giờ, ở phòng 203, nhớ rõ đừng vào sai nha.”
Khương Thư Lan gật đầu, bặm chặt môi hồng.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ dáng vẻ khẩn trương của cô.
Tưởng Tú Trân càng lo lắng, trấn an cô: “Nghe người nhà mẹ chị nói, Trâu Dược Hoa là một người không tồi, em đừng sợ.”
“Nếu đối phương hỏi em, có thể đối xử tốt với đứa nhỏ hay không, em phải trả lời có là được rồi.”
Khương Thư Lan chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Chị dâu cả, chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không làm hỏng.”
Đây là cơ hội cuối cùng của cô rồi.
Tạm biệt Tưởng Tú Trân, Khương Thư Lan dọc theo dưới mái hiên, đi về phía trước.
Lập tức nghe thấy người bên cạnh thảo luận.
“Cô ta chính là Khương Thư Lan ư? Lớn lên cũng thật xinh đẹp.”
“Nếu như không xinh đẹp, cũng không tới phiên cô ta được xem mắt với phó xưởng phân xưởng cán thép gì đó kia!”
“Thật đúng là có số mệnh tốt, vừa chọn chính là người tốt nhất!”