Tất cả mọi người đều kinh ngạc một lúc lâu, vẫn là Hồng Đào phản ứng lại trước. Lần này cô ấy không miễn cưỡng cười nữa, đi qua kéo ghế ngồi bên cạnh khung thêu của Ninh Hương, sắc mặt căng thẳng nói: “A Hương, lời này không thể nói linh tinh đâu!”
Ninh Hương dừng động tác trong tay ngẩng đầu nhìn Hồng Đào, “Em không có nói linh tinh.”
Sắc mặt Hồng Đào càng căng hơn, “Đây còn không phải nói linh tinh? Em có biết ly hôn đồng nghĩa với gì không? Đối với phụ nữ chúng ta mà nói, chỉ cần ly hôn, cả đời này sẽ bị hủy hết!”
Sắc mặt Ninh Hương bình thản, nhìn Hồng Đào, “Chỉ là ly hôn mà thôi, sao cả đời lại bị hủy được?”
Cô đương nhiên biết ý của Hồng Đào, cũng biết Hồng Đào thật lòng là vì tốt cho cô. Nhưng loại tốt này không phải là điều cô muốn, những áp lực thế tục làm cô phản cảm và bài xích này đều là người đời thông qua tẩy não áp đặt cho nữ giới.
Hồng Đào sắc mặt nghiêm túc nói: “Em một người phụ nữ đã ly hôn, điều kiện hơi ổn một chút, ai bằng lòng lấy em? Quá kém em nhất định không xem trọng, một phụ nữ như em, sao mà sống? Ly hôn rồi không ai cần, ai tôn trọng em?”
Ninh Hương mắt cũng không chớp một cái, “Ai nói phụ nữ không dựa vào đàn ông thì sống không nổi? Ai nói toàn bộ ý nghĩa sống của phụ nữ chỉ để gả cho người ta? Ai nói phụ nữ không lấy chồng cả đời sẽ bị hủy? Tạo sao lại phải lấy chồng mới không bị người khác xem thường? Phụ nữ có được người khác xem trọng hay không, không do đàn ông thích hay không thích, có bằng lòng lấy hay không để đánh giá.”
Hồng Đào thật muốn bổ đầu Ninh Hương ra, xem xem cô đang nghĩ gì, cô ấy tận tình khuyên bảo nói: “A Hương à, sao em lại dầu muối không ăn vậy chứ! Em đừng tranh luận với bọn chị nữa, tranh luận với bọn chị chẳng có ảnh hưởng gì cả, em phải tự phụ trách với chính bản thân mình.”
Ninh Hương cúi đầu tiếp tục thêu thùa, “Cảm ơn chị Hồng Đào, em không có tranh luận với ai cả, chỉ là muốn ra nói suy nghĩ em cho là đúng, làm chuyện mà bản thân em cảm thấy đúng mà thôi. Em muốn ly hôn với Giang Kiến Hải, chính là có trách nhiệm nhất với bản thân mình.”
Hồng Đào mím môi, nhưng vẫn không ngăn được trái tim lo chuyện bao đồng đang bốn bề dậy sóng của mình, kiên nhẫn nói: “A Hương, cứ cho là em không quan tâm mấy thứ này, thế em không nghĩ cho cha mẹ, em trai em gái sao? Để họ lo lắng cho em nhiều như vậy, bởi vì em mà người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ không ngẩng nổi đầu, em nhẫn tâm sao?”
Ninh Hương cúi đầu cười xùy một cái, “Muốn em nghĩ cho họ, ai từng nghĩ cho em?”
“Ai ôi, A Hương, em không phải chị cả sao?”
“Chị cả đáng chết hả?”
Ninh Hương ngẩng đầu lên một phát, sắc mặt và giọng điều đều tràn đầy cảm xúc.
Hồng Đào bị cô dọa sững người, mở miệng lại muốn nói gì đó, những tú nương khác vội vàng khoát tay với cô ấy, ý bảo cô ấy đừng nói nữa. Hồng Đào nhận được ám thị liền ngậm miệng lại, tự tìm buồn bực nói một câu: “Cứ cho là chị lo chuyện bao đồng đi?”
Nói xong đứng dậy đi đến khung thêu của mình ngồi xuống, cùng mấy tú nương khác làm việc của mình. Ban đầu bầu không khí trong phường thêu còn hơi kỳ quái, nhưng được một lúc sau liền trở lại thanh thản như bình thường.
Ninh Hương vẫn như cũ không tham gia tán gẫu trong phòng thêu, vùi đầu làm việc của mình.
Còn hai ngày nữa là đến Trung thu rồi, cô dự định trước trung thu hoàn thành xong phần thêu, giao đến trạm đặt thêu đổi một ít tiền.
Hi vọng Giang Kiến Hải sau khi nhận được điện báo Trung thu có thể quay về, triệt để trả lại tự do cho cô.
Bị Ninh Hương khó chịu mắng một câu, Hồng Đào lần này triệt để từ bỏ con người muốn đi trên con đường tà đạo này rồi. Lúc ra ngoài đi vệ sinh, cô ấy nói với những tú nương khác: “Tôi ở đây thề, còn quản cô ấy nữa tôi chính là heo!”
Những tú nương khác cũng nói: “Các cô nói cô ta… …” chỉ vào đầu mình, “Đầu óc có vấn đề rồi?”
“Tôi cảm thấy cũng đúng, không biết hơn nửa năm nay sống ở nhà họ Giang như thế nào mà biến thành thần kinh có vấn đề như vậy. Cô ta không biết tốt xấu như vậy, chúng ta đừng quản cô ta nữa, cứ xem cô ta làm như nào là được.”
“Có thể làm ra được cái gì tốt chứ? Hậu quả bày rõ ở kia kìa.”
… …
* * *
Giang Ngạn cùng Giang Nguyên buổi trưa ăn cơm ở nhà họ Ninh xong cũng không lập tức quay về nhà. Hai đứa nhỏ đeo cặp sách ở bên ngoài lượn một vòng, ăn no rồi chơi cũng tận hứng, sau đó mới vội vàng đi học cho kịp giờ.
Chiều tối tan học mới về nhà, về đến nhà thì đến vườn rau nhà mình mỗi người bẻ một củ dưa chuột gặm trước. Gặm dưa chuột đi vào nhà bỏ cặp sách xuống, Lý Quế Mai đi qua hỏi hai đứa nhỏ, “Người đâu? Sao còn chưa về?”