Quét mắt nhìn chồng sách đó mấy cái rồi thôi, cô hỏi Lâm Kiến Đông: “Những quyển sách này là anh mượn à?”
Lâm Kiến Đông đông đưa mái chèo gật đầu, “Lúc đi học có làm một cái thẻ mượn sách thư viện trên Thị Trấn, bình thường không có chuyện gì làm thì sẽ đến mượn mấy quyển sách về để buổi tối giết thời gian. Em có muốn xem không? Muốn xem thì cầm về đi… …”
Nói đến đây anh đột nhiên nhớ đến, Ninh Hương gần như không biết bao nhiêu chữ cho lắm. Ban đầu cô chỉ học đến lớp hai, chỉ nhận biết được mấy chữ hán đơn giản trước mặt, cho cô đọc sách vậy tuyệt đối là đọc không hiểu, thực ra thì cũng không khác gì với mù chữ.
Ý thức được bản thân nói chuyện không suy nghĩ dẫm phải chỗ đau của Ninh Hương, Lâm Kiến Đông vội vàng cười khan một tiếng nói: “Xin lỗi, anh quên mất em..”
Ninh Hương không quan tâm mấy cái này, cô quả thực chính là một người mù chữ, có gì không thể nói chứ?
Từ bỏ sự nghiệp học tập của bản thân để Ninh Lan đi học, tự dựa vào thiên phú và tay nghề thêu thùa của riêng mình, về nhà vùi mình vào công việc kiếm tiền để đóng học phí cho Ninh Lan, trợ giúp gia đình nuôi hai em trai song sinh vừa ra đời, trước đây cảm thấy vĩ đại bao nhiêu bây giờ liền cảm thấy nực cười bấy nhiêu.
Có hy sinh nhiều hơn nữa, cho dù để người ta uống sạch máu thì cũng không có được sự tôn trọng và báo đáp cho dù là thấp nhất, bọn họ đều đã coi đây là điều tất nhiên, cảm thấy những chuyện này là một người con cả, một người chị cả như cô phải làm.
Hồ Tú Liên cùng Ninh Kim Sinh trước giờ cũng chưa từng nghĩ cho cô, chưa bao giờ nghĩ trong lòng cô muốn điều gì. Hy sinh bóc lột cô để nuôi em trai em gái, ngay cả hôn nhân cũng lợi dụng nốt, bắt cô phải gả cho một ông già lớn hơn cô mười tuổi bên người còn có mẹ già và bà đứa nhỏ.
Cô không hề bằng lòng gả cho Giang Kiến Hải, từng khóc từng từ chối nhưng mà Hồ Tú Liên nói là vì tốt cho cô. Nói cô còn trẻ không hiểu chuyện, đợi sau này tự nhiên sẽ hiểu được chuyện cô làm mẹ này đều là vì tốt cho cô.
Sau này cô quả thực đã biết, vì tốt cho cô là giả, vì tốt cho trong nhà mới là thật. Bọn họ dựa vào cô kiếm tiền hút máu cô còn chưa đủ, ngay cả hôn nhân cũng muốn lợi dụng, bóc lột giá trị duy nhất còn sót lại trên người cô, tiếp tục cống hiến vì gia đình.
Mà sau khi tất cả giá trị của cô bị bóc lột hết thì liền trở thành mụ già vứt ra rìa bị tất cả mọi người trong nhà coi thường.
Ninh Hương tất nhiên sẽ không nói những chuyện này cho Lâm Kiến Đông, cô cũng không có cảm xúc gì khi Lâm Kiến Đông nói lỡ lời. Thực ra sau khi chết, hồn phách du đãng nhiều năm như vậy, cô đã học hết chữ hán từ sớm, cũng đã học được rất nhiều kiến thức khác, đọc sách không có trở ngại gì hết.
Nhưng cô cũng chỉ là nhìn học, chưa từng động tay bao giờ, thế là nghĩ nghĩ nói với Lâm Kiến Đông: “Đội trưởng, sách vở khi anh đi học còn để ở nhà không? Cảm thấy không biết chữ thật là không hay, em muốn tự học nội dung trong sách, có thể cho em mượn dùng không?”
Lâm Kiến Đông không ngờ cô muốn tự mình học, vô cùng ngạc nhiên.
Phải biết là những năm này, đọc sách học tập không có tác dụng gì lớn, có rất nhiều người không muốn đi học, dù sao học tập cũng khô khan không thú vị. Trong trường học cũng không bắt ép học tập, chỉ quan trọng tư tưởng giác ngộ chính trị tiến bộ, có rất nhiều người đi học mà không phải là học kiến thức.
Anh nhìn Ninh Hương cười một cái nói: “Đều để ở nhà hết, nếu em muốn dùng, về nhà anh đưa qua cho cho.”
Hai người cứ như vậy nói chuyện học tập cả đường, chầm chậm chèo thuyền về đến thôn Điềm Thủy. Đưa Ninh Hương đến bên bờ sông nhìn cô xuống thuyền, đợi Ninh Hương xuống đến bờ đứng vững, Lâm Kiến Đông đột ngột nói một câu: “Chuyện nhà thuyền, giao cho anh đi.”
Ninh Hương quay người phản ứng một cái, hơi mím môi chân thành nói: “Vậy xin cảm ơn Đội trưởng trước.”
Ninh Hương về đến nhà, mẹ Hồ Tú Liên đang làm cơm trưa. Ninh Lan ở trên trấn học cấp ba, buổi trưa không về nhà ăn cơm, phải đến chiều tối tan học mới về nhà. Ninh Ba, Ninh Dương ngược lại đã quay về, đang ở bên ngoài đếm vỏ kẹo bảo bối mà chúng nó thu gom được.
Ninh Hương vào phòng đặt cặp xuống xong ra ngoài giúp Hồ Tú Liên làm cơm.