Quả phụ Lưu nói xong lại đẩy đĩa bánh bao nhân thịt đó tới: “Tôi đã ăn sáng rồi, thím Từ và đồng chí Hàn ăn đi.”
Những hành động này của cô ta khiến cho Tô Tiếu Tiếu trợn trừng mắt há hốc mồm, không phải người của thời đại này rất kín đáo và sâu sắc hay sao, sao Lưu Thủy Tiên lại chủ động như vậy? Không hổ là người từng đọc sách, nói chuyện trôi chảy có lý có tình, còn đặc biệt biết lo liệu cho tương lai, cô ta còn nghĩ đến việc đồng ý thay cho đồng chí Hàn, gặp phải kẻ địch mạnh rồi.
Bà mai Từ ho nhẹ hai tiếng cho thông cổ họng: “Đồng chí Hàn, đây là đồng chí Lưu, tính cách của cô ấy tùy tiện như vậy cậu cũng đừng trách, cô ấy chính là một người làm việc rất giỏi ở trong thôn chúng tôi, hai đứa con của cậu giao cho cô ấy chăm sóc không thành vấn đề chút nào.”
Bà Từ cũng không quan tâm hai người có hợp hay không, ngược lại chỉ cần thành công rồi bà ta có thể thu được lì xì bà mai từ cả hai bên là được.
Hàn Thành mang vẻ mặt nghiêm túc chỉ liếc mắt nhìn tay của quả phụ Lưu một cách lạnh lùng rồi nói: “Cô về trước đi.”
Quả phụ Lưu đơ người ngay tại chỗ, liếc mắt ra hiệu với bà mai Từ, cô ta tự đánh giá biểu hiện của mình rất tốt rồi cơ mà.
Nụ cười của bà mai Từ cứng ngắc, hỏi: “Đồng… đồng chí Hàn, cậu thế này là có ý gì? Là còn có vấn đề gì chưa rõ sao?”
Hàn Thành vốn không định khiến đồng chí nữ khó xử đặc biệt là ở trong tiệm cơm còn có những người khác, anh không biết tại sao bà mai Từ lại chọn một nơi nhiều người như vậy, nếu biết trước bà ta đồng thời hẹn mấy đồng chí nữ thì anh chắc chắn sẽ không đồng ý.
“Không hợp.” Hàn Thành rất nghiêm túc, vẫn không nhìn bà ta như cũ.
Mặt của quả phụ Lưu cứng ngắc, “hừ” một tiếng, nói một câu “đồ đầu gỗ” rồi đứng dậy định đi, nhưng nghĩ đến bánh bao thịt của mình lại quay người lại bưng lên.
Bà mai Từ duỗi tay định cướp, nhanh chóng nói: “Ôi, cô bưng đi làm gì, còn không phải cho tôi ăn sao?”
Quả phụ Lưu chẳng thèm quan tâm bà ta, vụ mai mối này bể rồi mà còn lỗ mất một cái bánh bao thịt cho bà ta, mơ cũng đẹp thật.
Khi cô ta đi qua người Tô Tiếu Tiếu lại cố tình huých cô một cái, hừ lạnh rồi bảo: “Mắt của người ta cao lắm đấy, không đi mà còn đợi mất mặt sao? Thật sự cho rằng đồng chí nữ của thôn Tô Gia chúng tôi xếp hàng đợi anh chọn chắc.”
Tô Tiếu Tiếu cười mà không nói làm như không quen cô ta.
Cô cứ cảm thấy đồng chí Hàn có ý của mình nên cô không gấp.
Thời buổi này tới tiệm cơm quốc doanh mua về đều phải tự mình mang cặp lồng theo, nếu không phải quả phụ Lưu tức Tô Tiếu Tiếu thì cũng sẽ không mua bánh bao, bây giờ lại không mang về được nên dứt khoát bước tới bàn cách bọn họ xa nhất ngồi ăn.
Bà mai Từ không ôm hy vọng gì với Tô Tiếu Tiếu, cả quá trình Hàn Thành thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn quả phụ Lưu xinh đẹp năng làm lấy một cái, đoán chừng Tô Tiếu Tiếu nhạt như nước ốc, cũng không biết làm việc lại càng không lọt vào mắt anh hơn.
“Vậy buổi chiều còn xem không?” Bà mai Từ hỏi Hàn THành.
“Không cần.” Hàn Thành đứng dậy nhìn Tô Tiếu Tiếu và hỏi: “Muốn ăn bánh bao thịt phải không?”
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt với vẻ hơi bất ngờ.
Hàn Thành bước tới quầy thu ngân trả tiền và phiếu cơm mua mấy cái bánh bao thịt rồi bưng trở về, nói với Tô Tiếu Tiếu: “Ngồi xuống ăn đi.”
Đừng nói là Tô Tiếu Tiếu mà ngay cả bà mai Từ cũng mang vẻ mặt mơ hồ.
Tô Tiếu Tiếu bước qua ngồi xuống, có người mời ăn bánh bao thịt hiển nhiên cô sẽ không khách sáo với anh rồi, dù sao cô đã sắp mười ngày không ngửi thấy mùi thịt rồi.
Bánh bao béo trắng tươi ngon vừa mới ra lò to cỡ nắm tay còn đang bốc hơi nóng, đó là bột mì hữu cơ tự nhiên phối với thịt heo bản địa chính thống không nuôi bằng thức ăn gia súc hơn một năm, Tô Tiếu Tiếu cắn một miếng cũng không nỡ nuốt xuống, đây… đây là đồ ăn thần tiên gì, cũng quá ngon rồi.
Bà mai Từ cũng không ngốc, bánh bao lớn nhiều như vậy chắc chắn có một phần của bà ta nên bà ta không nói hai lời cũng cầm một cái lên gặm.
“Tôi là Hàn Thành, em bao nhiêu tuổi?” Hàn Thành hỏi đồng chí nữ cắn từng miếng bánh bao thịt nhỏ mà không nỡ nuốt kia.
“Em tên là Tô Tiếu Tiếu hai mươi ba tuổi, qua năm là hai mươi tư rồi.” Đây chính là bánh bao thịt không dễ gì có được, Tô Tiếu Tiếu ăn rất chậm cũng rất nghiêm túc.
Hàn Thành không nhìn ra Tô Tiếu Tiếu đã hai mươi ba, anh cho rằng cô cùng lắm chỉ hơn hai mươi, vốn còn nghĩ có hơi nhỏ quá nhưng ngược lại hai mươi ba cũng vừa vặn.