Cơm Nắm mím môi, nhíu chặt mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, cậu bé ôm cổ Hàn Thành xoay tới xoay lui: “Cha ơi chúng ta đi mau đi!”
Tô Tiếu Tiếu nhìn về phía Hàn Thành với vẻ nghi ngờ, Cơm Nắm lại nôn nóng nói: “Mẹ ơi, dì không tốt, con không muốn dì làm mẹ kế, con chỉ nhận mẹ là mẹ của con thôi!”
Tô Tiếu Tiếu: “…” Tình huống gì đây?
Hàn Thành vỗ đầu cậu bé: “Còn nói vớ vẩn nữa là cha ném con xuống đó.”
Cơm Nắm tủi thân muốn chết, khi mẹ còn sống cậu bé vô cùng ghét người dì này, lần nào cô ta cũng nhân lúc mẹ đi làm mà lén ăn đồ trong nhà, còn thường xuyên lén uống sữa mạch nha của em trai, kêu cô ta đi mua đồ ăn thì cô ta cũng lén giấu một ít thịt đi, đợi mẹ tan làm về rồi lại lén mang đi, gần như toàn bộ đồ trong nhà đều bị cô ta lấy trộm.
Cậu bé tố cáo với mẹ thì cô ta lại kiên quyết không chịu thừa nhận, còn vừa khóc vừa nói cậu bé bịa chuyện đổ oan cho cô ta, Cơm Nắm còn nhỏ chính là một đứa trẻ lanh lợi nhưng có lanh lợi đến đâu cũng chỉ là một Cơm Nắm nhỏ thấp cổ bé họng, lần nào mẹ cậu bé cũng tin lời người dì xấu xa này mà không tin cậu bé, làm cậu bé tức chết!
Cậu bé lén tìm đám người Cá Nhỏ cùng nhau ghẹo dì nhỏ xấu xa, có khi còn lấy dây thừng ngáng chân cô ta, có khi thì hắt nước bẩn vào người, lần nào dì nhỏ xấu xa cũng tìm mẹ cậu bé cáo trạng, mẹ cậu bé nói cậu bé là trẻ hư, thường ấn cậu bé lên ghế tét mông.
Sau đó mẹ không còn nữa, dì nhỏ xấu xa lại muốn làm mẹ kế còn kêu cậu bé đi nói với cha!
Cậu bé không thèm! Cậu bé ghét cô ta, hại cho cậu bé tưởng rằng toàn bộ mẹ kế đều xấu xa như cô ta nhưng rõ ràng không phải! Mẹ kế hiện giờ của cậu bé là một tiểu tiên nữ, dù ai có tới cũng không thể đổi!
“Cô ấy tên là Dương Đào, là em gái của mẹ Cơm Nắm, khi Bánh Đậu ra đời cô ấy có tới chăm sóc vài tháng.” Hàn Thành giới thiệu đơn giản.
Dương Đào chạy bước nhỏ tới, vừa cười vừa hỏi: “Anh rể, em nghe Triệu Tiên Phong nói anh đã đón hai đứa Cơm Nắm về rồi đúng không? Đã nghĩ rõ ràng cho em giúp chăm rồi sao?”
Toàn bộ quá trình Dương Đào không hề nhìn người khác, thậm chí cũng chẳng liếc mắt nhìn Cơm Nắm trong tay Hàn Thành lấy một cái mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hàn Thành.
Tô Tiếu Tiếu lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, lại là một nữ đồng chí vội đến làm mẹ kế của Cơm Nắm đây mà, đáng tiếc, thần nữ có lòng nhưng Sở Vương vô tâm. Nói một câu công bằng thì Dương Đào này lớn lên cũng không tệ, chỉ là không hiểu sao lại hơi không đứng đắn, nếu như Hàn Thành hiểu phong tình và thích kiểu này vậy Lưu Thủy Tiên cũng cùng một dạng còn quyến rũ hơn cô ta nhiều.
Quả nhiên Tô Tiếu Tiếu nhìn thấy Hàn Thành lùi lại vài bước theo bản năng, quai hàm của Cơm Nắm hất lên như cá nóc nhỏ, chỉ sợ cha cậu bé đồng ý mới vội vàng lớn tiếng nói trước khi Hàn Thành mở miệng: “Không muốn không muốn! Cháu và em trai không cần dì chăm! Cháu có mẹ rồi!”
“Mẹ? Mẹ nào?” Dương Đào mang vẻ mặt nghi ngờ, sau đó quay đầu lại chỉ vào Hàn Thành như thấy quỷ, nói chuyện cũng không lưu loát: “Anh… anh… anh rể, anh anh anh anh tái hôn ư?”
Hàn Thành gật đầu, hất cằm về phía Tô Tiếu Tiếu: “Vợ anh, Tô Tiếu Tiếu.”
Con ngươi của Dương Đào hơi run lên, chuyển tầm nhìn về phía đồng chí nữ tóc thắt bím đang ôm một đứa trẻ ngoài cổng: “Cô là ai? Đứa nhỏ trong tay cô là ai? Vậy mà còn dẫn theo con riêng gả cho anh rể tôi nữa sao? Dựa vào cái gì? Cô xứng sao?”
Tô Tiếu Tiếu cũng không biết nên nói gì với cô ta mới phải, tuy rằng hai đứa trẻ đều gầy đi trông thấy nhưng sau khi tắm rửa sạch sẽ ngũ quan vẫn là ngũ quan tinh tế đó thôi, không đến mức mới cách một năm đã không nhận ra rồi chứ.
Tô Tiếu Tiếu thơm “chụt” một cái vào Bánh Đậu nhỏ trong lòng, nói với vẻ mặt tiếc nuối: “Có xứng hay không cũng tùy tiện gả cho rồi, biết làm sao bây giờ? Đây là con trai tôi, tên là Bánh Đậu nhỏ, đáng yêu không?”
Dương Đào nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, sao nữ đồng chí này lại không hiểu tiếng người nói thế nhỉ? Cô ta nói cô không xứng với Hàn Thành chứ không nói Hàn Thành không xứng với cô, lại còn tùy tiện gả, khả năng lý giải kiểu gì vậy? Đã từng đi học chưa? Cô có biết đoàn văn công có bao nhiêu nữ đồng chí chưa kết hôn đợi gả cho Hàn Thành không?
Còn Bánh Đậu nhỏ nữa, ngay cả tên cũng trùng với cháu ngoại trai của cô, đợi đã, Bánh Đậu nhỏ?
Dương Đào lại nhìn đứa nhỏ trong lòng Tô Tiếu Tiếu cảm thấy có hơi quen mắt, lúc này mới chợt tỉnh ra: “Đây… đây là Bánh Đậu á? Sao còn lại mỗi da bọc xương thế này?”