Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 13: Áp Lực Gấp Đôi



Hàn Thành liếc mắt nhìn đứa trẻ cũng không lớn hơn con trai lớn của mình bao nhiêu nhưng suy nghĩ lại rõ ràng này với vẻ lạnh lùng, đứa trẻ phơi nắng đến rất đen nhưng lại rất khỏe mạnh, hai con mắt trông vô cùng có thần, lại nghĩ đến con trai mình anh buồn bực đến mức nhất thời không muốn nói chuyện nữa.

Tô Tiếu Tiếu ngồi xổm xuống nhéo mặt đứa trẻ: “Trách nhiệm của bạn nhỏ là phải chăm chỉ đi học, lớn lên khỏe mạnh, đừng nhiều chuyện như vậy, mau cho gà mái nhỏ của cháu ăn đi, ngày mai có trứng gà ăn hay không phụ thuộc cả vào cháu đấy.”

Tiểu Bảo nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hàn Thành, đại khái là bị quân trang trên người anh dọa sợ, cậu bé trừng to mắt nhìn từ trên xuống dưới sau đó bĩu môi thì thầm: “Vâng ạ, người chú này cũng rất đẹp trai đó.”

Nói xong cậu bé nhét cặp sách vào lòng Tô Tiếu Tiếu còn mình thì xách giun mới đào trên đường đi cho gà mái nhỏ ăn.

Tô Tiếu Tiếu ở phía sau gọi cậu bé: “Ăn xong thì qua đây ăn bánh bao thịt nhé.”

Đôi mắt của đứa trẻ “ting” một cái sáng ngời, muốn chạy trở lại nhưng nhìn giun trên tay rồi lại nhìn cô nhà mình, cuối cùng vẫn chọn cho gà ăn trước.

Tô Tiếu Tiếu thấy Hàn Thành nhìn Tiểu Bảo chằm chằm mới giải thích: “Tiểu Bảo là con trai của anh hai em, năm nay sáu tuổi vừa mới học xong ca sáng, con trai anh cũng sêm tuổi cậu bé đúng không?”

Tô Tiếu Tiếu vốn còn muốn hỏi thêm vài câu liên quan đến tình hình của con trai anh, nhưng cha mẹ anh hai chị hai của cô như đã hẹn sẵn cùng nhau trở về, vừa vào cửa đã nhìn thẳng vào Hàn Thành.

Chị hai Trương Xuân Anh hít ngược một ngụm khí lạnh: “Đây là chú đấy sao? Cũng đẹp trai quá rồi thì phải?”

Lý Ngọc Phụng kéo cánh tay cô ta một cái: “Còn lâu mới đến thành như thế, toàn nói vớ vẩn gì đâu, mau đi nấu cơm đi.”

Trương Xuân Anh bĩu môi: “Hôm nay đến phiên Tiếu Tiếu nấu cơm mà.”

Tô Tiếu Tiếu bước qua: “Cha, mẹ, anh hai chị hai, để em giới thiệu với mọi người một chút, đây là Hàn Thành.”

Sau đó lại lần lượt giới thiệu người nhà với Hàn Thành một lượt.

Hàn Thành chào hỏi một cách lễ phép.



Khẩu pháo nhỏ vừa mới rửa tay sau khi cho gà mái nhỏ ăn xong cũng vọt tới: “Cô ơi cô ơi bánh bao thịt đâu?”

Tô Tiếu Tiếu tìm được cặp lồng trong đống đồ mà Hàn Thành mang tới rồi đưa cho cậu bé: “Cháu ăn một cái, những cái còn lại phần cho bà ngoại và mọi người.”

Đứa trẻ gật đầu, tự lấy cho mình một cái bánh bao thịt đặt ở một bên, nghiêm túc đếm xong bánh bao rồi lại bắt đầu đếm đầu người, đếm xong mắt lại “ting” một cái sáng ngời, bắt đầu chia bánh bao: “Tiểu Bảo một cái, ông nội bà nội mỗi người một cái, cha mẹ mỗi người nửa cái, cô và chú mỗi người nửa cái.”

Tổng cộng có năm cái bánh bao lớn trong nháy mắt đã được Tiểu Bảo chia đến rất rõ ràng.

Tô Tiếu Tiếu xoa đầu cậu bé, vừa cười vừa bảo: “Cô và đồng chí Hàn đã ăn rồi, mọi người mỗi người một cái đi.”

Lý Ngọc Phụng còn đang đợi nói chuyện chính với Hàn Thành, bà ấy kêu con trai dẫn cháu trai đang làm loạn ra ngoài chơi, trong tay Tiểu Bảo cầm cái bánh bao thịt lớn, mình cắn một miếng xong còn không quên cho cha mình ăn một miếng.

Hàn Thành nghĩ thầm người nhà họ Tô thật sự biết dạy con, thông minh lại không giấu đồ ăn, Tô Tiếu Tiếu từng nói hai đứa cháu trong nhà đều do một tay cô chăm lớn, đại khái là cha mẹ dạy cô ấy tốt nên đứa trẻ mà cô ấy dạy ra hiển nhiên cũng không kém.

Hàn Thành bắt đầu có hơi mong chờ, không biết liệu con trai mình cũng có thể được cô dạy ra như vậy hay không.

Lý Ngọc Phụng cố tình kêu con gái thể hiện tài nấu nướng nên nói với Tô Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu đi nấu cơm đi, Xuân Anh vào giúp đi con.”

Tô Tiếu Tiếu lấy thịt heo mà Hàn Thành đã mua về rồi bước ra ngoài.

Trương Xuân Anh nhanh tay nhanh mắt lấy một cái bánh bao thịt to, cũng mặc kệ Lý Ngọc Phụng trừng mắt nhìn cô ta, con trai đã chia rõ ràng xong, em chồng cũng nói mỗi người một cái, cô ta cắn một miếng rồi mới đi theo Tô Tiếu Tiếu với vẻ hài lòng thỏa mãn.

Trong phòng khách lập tức chỉ còn lại ba người là cha mẹ nhà họ Tô và Hàn Thành.

Hàn Thành ngũ quan tuấn tú, hiên ngang chính trực, mặc một bộ quân phục chuẩn mực, dáng người cao ngất như cây tùng.

Tô Vệ Dân cảm thấy áp lực gấp đôi, thầm nghĩ chàng trai này quả thật quá tuấn tú, dáng người cao không nói nhưng đến dung mạo cũng đẹp trai hơn thanh niên trí thức từ thành phố tới, cũng khó trách mới sáng sớm bà mai Từ về báo tin nói con gái vừa xem mắt đã trúng còn nói Hàn Thành tốt thế nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv