Đầu bếp có ấn tượng rất lớn đối với bé gái vừa dễ thương vừa lễ phép như Giang Miên Miên, không nghĩ đến đứa trẻ này không chỉ là một đứa bé tốt mà còn học giỏi như vậy.
"Còn không phải sao, con gái tôi trực tiếp học thẳng lên lớp bốn, mới bắt đầu học chưa được bao lâu, nó đã đọc hết đống sách mà con nhà người ta học ba năm mới xong trong vòng hai tháng, tôi phải bồi bổ đầy đủ cho nó."
Đầu bếp gật đầu đồng ý: "Phải bồi bổ thật tốt mới được, cậu yên tâm, đợi lát nữa nó đến đây ăn, tôi sẽ gắp thêm thức ăn cho nó."
"Vậy cảm ơn anh trước nhé."
Giang Trường Hải nghĩ đến việc Giang Miên Miên còn phải đọc sách hai năm, phải ăn cơm căn tin hai năm, vậy ông nhất định phải làm thân với đầu bếp của căn tin mới được.
Giang Trường Hải kề đầu vào sát đầu bếp, nhỏ tiếng nói: "Đầu bếp, nhà anh cần bông vải không?''
Bác đầu bếp nghe xong lời của Giang Trường Hải, thì liền biết ông có cách, ông ta nhìn xung quanh không có người vội vàng nói: "Cần chứ, anh em, sao vậy? Cậu có cách à?"
"Tôi có một người thân thích, ở phương Bắc kéo trở về đây không cần phiếu bông kia, loại hàng đó rất đắt hàng, bán chạy lắm, nếu anh cần, tôi sẽ nói với anh ta giữ lại cho anh một ít, đừng bán hết, dù sao chúng ta cũng có quan hệ, có đồ gì tốt chẳng lẽ lại không nhớ tới anh một chút."
Hai người Giang Trường Hải và đầu bếp liếc qua mày lại, dỗ cho đầu bếp mặt này hớn hở.
"Vậy bông vải bao nhiêu tiền một cân?"
Giang Trường Hải làm động tác số sáu, quơ qua quơ lại trước mặt ông đầu bếp.
Đầu bếp nắm chặt tay Giang Trường Hải gật đầu, vô cùng cảm kích nói: "Anh em, giữ cho tôi hai mươi cân, trong nhà tôi có nhiều người, cậu nói với thân thích của cậu một tiếng, nhất định phải giữ lại cho tôi đó."
Bàn xong chuyện làm ăn, Giang Trường Hải hớn hở đi ra ngoài, lúc ra ngoài nói chuyện phiếm với ông Trịnh lại đặt thêm được mười cân bông vải.
Dù sao cũng là trường học của con gái, ông cũng không thể cho người này mà không cho người khác.
Nếu không sau này ai đó nói lỡ miệng, vậy thì giao tình giữa bọn họ sẽ dễ dàng phá vỡ.
Đợi sau khi tan học, lại đến phòng làm việc của giáo viên.
Giang Trường Hải vừa mới gõ cửa, đột nhiên nhớ đến lần trước con gái bảo mình lúc gõ cửa thì nên gõ nhẹ một chút, vậy là ông cực kỳ ''văn nhã" gõ cửa hai tiếng.
Lưu Văn có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Giang Trường Hải: ''Cha của Giang Miên Miên à, anh đến tìm em ấy à?"
"Không phải, thầy Lưu, tôi đặc biệt đến tình thầy đó." Giang Trường Hải cười nói.
Ánh mắt Lưu Văn hơi hoang mang: "Có chuyện gì à?"
"Thầy Lưu, tôi nghe Miên Miên về nhà nói, bình thường thầy rất quan tâm nó, trong lòng tôi cực kỳ cảm động, tôi cũng không có gì để cảm ơn thầy, thân thích của tôi có một số phiến bông vải không cần dùng đến, thầy nghĩ xem, có cần hay không?"
Lưu Văn vừa nghe xong, khẽ nhíu mày, cực kỳ không đồng ý nói: "Cha Miên Miên à, bình thường tôi quan tâm Giang Miên Miên, là vì em ấy là đứa nhỏ nhất trong lớp, tôi quan tâm cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa việc đầu cơ trục lợi là cực kỳ không đúng, thứ không cần phiếu, chúng ta càng không nên mua, sao chúng ta có thể lợi dụng sơ hở của quốc gia chứ?"
Giang Trường Hải vừa nhìn thấy điệu bộ dạy chữ trồng người của Lưu Văn, vội vàng giải thích: "Thầy Lưu, thầy hiểu lầm tôi rồi, không phải là tôi đầu cơ trục lợi, người thân thích này của tôi giúp người ta trồng bông vải ở phương bắc, ở phương bắc bông vải bán không chạy, ông chủ phải dùng cây bông để chống đỡ tiền công."
Ông sợ bởi vì ông mà liên luỵ đến con gái, sợ con gái để lại ấn tượng không tốt trước mặt Lưu Văn, lại bổ sung thêm: "Những bông vải này, nhà thân thích của tôi không dùng nữa, nên anh ta định cho những người thân thích, nhà ai cần thì đi mua một ít, cũng tính là giúp những nhà có điều kiện khó khăn trong thôn chúng ta."
Lưu Văn vừa nghe xong liền biết mình hiểu làm người ta, vội vàng nói: "Cha Miên Miên à, thực sự xin lỗi, lúc nãy đã hiểu lầm anh rồi."