Kết quả chẳng được bao lâu, Giang Miên Miên lại cúi đầu không biết là làm gì.
Mạnh Vệ Đông khẽ nhíu mày, nhưng cũng không gọi tên cô.
Thầy ấy cũng có một đứa con tầm tuổi Giang Miên Miên, nên thầy ấy biết trẻ con tuổi này có lòng tự ái rất lớn, lại còn là con gái nữa.
Nếu phê bình cô trước mặt các bạn, thầy ấy sợ cô sẽ nảy sinh tâm lý ghét học, nhưng cũng nhớ lấy chuyện này.
Sau khi hết tiết về văn phòng, thầy ấy tìm giáo viên chủ nhiệm lớp là Lưu Văn: "Thầy Lưu, không biết thầy có rảnh không?"
"Có, chuyện gì vậy?" Lưu Văn đẩy mắt kính nhìn Mạnh Vệ Đông hỏi.
Mạnh Vệ Đông đáp: "Giang Miên Miên của lớp anh đấy, tôi thấy em ấy trên lớp không tập trung lắm, có phải do tuổi còn nhỏ nên không ngồi yên một chỗ được không?"
"Không thể nào, Giang Miên Miên ngoan lắm mà, lúc lên lớp cũng nghiêm túc nghe giảng." Lưu Văn ngạc nhiên, thầy ấy rất thích cô học sinh thông minh ngoan ngoãn là Giang Miên Miên.
Nghe vậy, Mạnh Vệ Đông mới rầu rĩ cau mày: "Chẳng lẽ là do em ấy không thích tiết ngữ văn? Có khi vậy thật, nhiều đứa trẻ cũng bảo ngữ văn nhàm chán mà."
Ài, ngữ văn rất đẹp, nó là con chữ, là ký hiệu, là ngôn ngữ, không chỉ thế còn lưu giữ những say mê và lưu luyến của người đời.
"Chắc không phải đâu." Lưu Văn an ủi đồng nghiệp, "Đúng lúc tiết sau là tiết toán, tôi sẽ chú ý em ấy chút. Biết đâu là hôm nay trong nhà có chuyện gì."
Lúc mới vào tiết, Giang Miên Miên nghe giảng rất nghiêm túc. Thầy ấy hài lòng gật gật đầu, nhưng chưa tới năm phút cô đã bắt đầu cúi xuống.
Lưu Văn cũng không gọi tên cô mà cố ý đi qua đi lại trước bàn học, Giang Miên Miên vội ngẩng đầu lên.
Kết quả khi thầy quay lại bảng đen viết đề, phát hiện Giang Miên Miên tiếp tục cúi đầu. Lần này Lưu Văn mới không thể không tin lời Mạnh Vệ Đông nói.
Thầy ấy không thể để hạt giống tốt bị hủy hoại được!
Thế là thầy ấy đi qua gõ lên bàn Giang Miên Miên một cái, im lặng nhắc nhở cô chú ý nghe giảng. Nhưng qua ba lần y hệt vậy, Lưu Văn có hơi tức giận. Thầy ấy nghiêm mặt nói: "Giang Miên Miên, em lên bảng giải mấy bài này cho thầy."
Thầy ấy không định phê bình Giang Miên Miên trước mặt cả lớp, chỉ định gọi lên bảng, nếu làm không được thì chắc chắn cô sẽ tự giác nghiêm túc nghe giảng.
Chí Võ ngồi cuối lớp thấy em gái mình lại bị giáo viên gọi lên làm bài, khuôn mặt lộ ra vẻ đồng cảm.
Miên Miên đáng thương thật.
Xem ra thông minh quá được giáo viên yêu thích cũng chẳng tốt đẹp gì, ngày nào cũng bị gọi lên làm bài!
Giang Miên Miên đi lên bục giảng, đọc đề bài một lát rồi cầm phấn viết soàn soạt.
Quá trình làm bài cực kỳ trôi chảy, khiến toàn bộ học sinh nhìn tới trợn mắt há mồm.
Thầy giáo còn chưa giảng mấy bài này đâu!
Bạn học Giang Miên Miên thật sự quá thông minh, đây chính là tiếng lòng lúc bấy giờ của cả lớp. Lưu Văn nhìn Giang Miên Miên giải xong cũng hiểu ra, có hai bài cô còn làm đơn giản dễ hiểu hơn cách của thầy ấy.
Trong nháy mắt, thầy ấy quên luôn mục đích ban đầu của mình, khuôn mặt thỏa mãn gật nhẹ đầu: "Nghiêm túc nghe giảng nhé."
"Dạ." Giọng nói trong trẻo khẽ đáp, trong lòng Giang Miên Miên đoán được hẳn là thầy giáo chú ý tới việc mình không chú ý nghe giảng rồi.
Thế là nửa tiết sau, cô nghe thầy giáo giảng bài cực kỳ nghiêm túc. Truyện Sủng
Nhưng kiến thức đơn giản quá nên cực kỳ buồn chán, cô biết mấy thứ này hết rồi.
Khó khăn lắm mới tới lúc tan học, Lưu Văn đi lại gõ lên bàn cô nói: "Lên văn phòng với thầy chút."
Đến văn phòng, Lưu Văn ấm giọng hỏi cô: "Bạn học Giang Miên Miên, thầy phát hiện lúc trên lớp em hay mất tập trung, có thể nói lí do cho thầy biết được không?"