Quả thật là được một trăm điểm, chỗ canh trứng gà của bà ta đúng là không hề lãng phí! Khoản tiền học phí và tiền mua đồ dùng học tập cũng có hy vọng lấy lại được rồi!
Đồng thời quyết định đợi lát nữa sau khi ăn cơm xong, cầm hai bài thi đi một vòng trong thôn, nhìn xem còn có người nào không có mắt dám chê cười bà ta lãng phí tiền cho cháu gái đi học nữa hay không.
Đám người Đại Nha vẻ mặt vừa sùng bái vừa ngưỡng mộ nhìn Giang Miên Miên: "Tam Nha, em giỏi quá đi!"
Hai vợ chồng nhị phòng cũng rất vui mừng, dù gì cũng đều là người một nhà, Tam Nha có tiền đồ thì họ cũng có thể vẻ vang mặt mũi.
Hơn nữa về sau Tam Nha vào thành làm công nhân, mấy đứa con gái của mình cũng có thể được người bên nhà chồng xem trọng đôi phần.
Đến lúc đó nếu có chuyện gì, Tam Nha chắc chắn cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
Về việc nấu canh trứng gà cho Giang Miên Miên ăn, bọn họ cũng không có ý kiến gì.
Dù sao thì cho dù không cho Tam Nha ăn, cũng đến lượt mấy đứa con gái nhà mình được ăn.
Tôn Lệ Hà sắc mặt khó coi nhìn Giang Miên Miên được mọi người vây quanh.
Con bé này vậy mà lại thật sự thi được hạng nhất quay về, Chí Võ không nói sách lớp bốn rất khó ư?!
Đúng lúc này, hai đứa con trai cũng mang theo cặp sách vui vẻ chạy về.
Chí Võ vừa bước vào sân, không chú ý tới sắc mặt đáng sợ kia của mẹ mình, trực tiếp chạy đến trước mặt Giang Miên Miên vui mừng hớn hở nói: "Tam Nha, Miên Miên, em đúng là lợi hại, đúng là tăng thêm thể diện cho anh hai, bây giờ cả trường đều biết anh có một đứa em gái thi được hạng nhất đấy."
"Ngay cả giáo viên lớp bọn anh cũng khen em đấy, muốn bọn anh cố gắng học tập cùng em, anh đã nói với đám bạn cùng lớp rồi, em là em gái anh." Vẻ mặt Chí Văn cũng tràn đầy kiêu ngạo nói.
Tôn Lệ Hà nhìn thấy hai đứa con trai ngốc nghếch vô tư nhà mình, thật đúng là bực mình mà! Sao hai đứa nó lại không hiểu vậy chứ, đồ tốt trong nhà chỉ có chút ít đó thôi, Tam Nha học tập càng tốt, đồ tốt được chia cho nó sẽ càng nhiều, đồ tới tay hai đứa nó sẽ càng ít đi.
Lúc trước con bé chết tiệt còn chưa thi được hạng nhất, canh trứng gà của bọn chúng đã đưa cho người ta ăn rồi, chờ sau này nếu như nó thật sự thi đậu trung học, hai đứa nó lại là người của phòng hai, không phải là sẽ không có chỗ đứng nữa hay sao?
Nhưng lại không thể nói rõ với hai đứa con, sợ bọn chúng tuổi còn nhỏ không biết nghĩ xa, đi nói lại với phòng lớn.
Dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, mặt lạnh quay về phòng của mình.
Buổi tối, Giang Miên Miên ăn canh trứng gà thơm nức mũi, cô múc mấy muỗng cho Giang Trường Hải trước, lại múc mấy muỗng cho Tô Uyển Ngọc, khiến hai người mặt mày vui vẻ rạng rỡ.
Chí Võ nhìn thấy canh trứng gà vàng óng trong bát Giang Miên Miên, nhìn Trương Quế Hoa làm nũng: "Bà nội, cháu cũng muốn ăn canh trứng gà."
Chí Văn cũng lớn tiếng nói: "Bà nội, cháu cũng muốn ăn."
"Không có phần của các cháu đâu."
Giang Đại Sơn nhìn thoáng qua hai đứa cháu nội, lại nhìn thoáng qua Giang Miên Miên đang ăn canh trứng gà bên cạnh: "Chí Văn, Chí Võ, các cháu muốn ăn canh trứng gà, ở trường học phải cố gắng đọc sách. Từ hôm nay trở đi, ba đứa các cháu mỗi lần thi cử, chỉ cần thành tích hai môn của ai trên chín mươi điểm, sẽ thưởng một quả trứng gà."
Hai đứa bé trai vừa nghe thấy lời này, nét mặt lập tức nhăn nhó, bọn họ cho dù là sáu mươi điểm còn không thể thi nổi nữa mà!
Vì thế dứt khoát cúi đầu ăn cơm trong bát của mình, không hề nhắc tới chuyện muốn ăn canh trứng gà nữa.
Mà Giang Trường Hải nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của hai đứa cháu, nhíu mày, ông còn nhớ rõ buổi chiều Tôn Lệ Hà tỏ vẻ nghi ngờ con gái mình đấy.
"Chí Văn, Chí Võ, chiều nay cả nhà chúng ta chỉ lo hỏi về điểm số của Miên Miên, không chú ý tới các cháu, giờ bác cả hỏi hai đứa, đợt thi này các cháu được bao nhiêu điểm?"
Hai đứa nhóc vốn đang mừng thầm trong lòng, cảm thấy hôm nay cả nhà đều quan tâm Giang Miên Miên, chắc sẽ không có ai hỏi tới thành tích của chúng đâu.