Đối với thuộc tính yêu thương vợ và con gái, Giang Trường Hải phát huy vô cùng sâu sắc.
"Đương nhiên là vậy rồi." Tô Uyển Ngọc không có bất kì ý kiến gì với lời nói của ông, con gái của mình đương nhiên là phải yêu thương.
Ăn xong bữa trưa, hai người trực tiếp ở nhà không tiếp tục đi làm nữa. Lại dẫn đến sự bất mãn của Trương Quế Hoa: "Thằng cả, mau cút đi làm việc. Công điểm ngày hôm nay không muốn nữa phải không?"
"Mẹ, cơ thể con có chút không khỏe. Dù sao sáng nay con đã không đi rồi, nửa ngày còn lại không đi cũng không sao. Con và vợ con ở nhà nghỉ ngơi."
Giang Trường Hải lười biếng ngồi trên ghế, bày ra bộ dạng vô lại cho dù mẹ nói thế nào thì con cũng không đi. Trương Quế Hoa nhìn mà nổi trận lôi đình.
Tay bà chỉ vào đứa con trai không có tiền đồ này, tức giận nói: "Thật không biết tao nuôi mày có tác dụng gì. Nếu buổi chiều mày còn không đi thì tối nay đừng có mà ăn cơm nữa."
Nói những lời tàn nhẫn vô dụng, Trương Quế Hoa dứt khoát lấy đồ ăn ra uy hiếp. Lại nhìn bộ dạng yếu đuối nghe lời chồng của Tô Uyển Ngọc bên cạnh, trong lòng lại càng bất mãn.
"Đứa nào cũng không khiến tao bớt lo."
Dứt lời, bà ta quàng khăn tay lên cổ, phất tay rời đi. Dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền.
Chi thứ hai và chi thứ ba thấy Trương Quế Hoa nói cũng không khiến Giang Trường Hải động đậy nên cũng không tự làm mất mặt. Chỉ có Tôn Lệ Hà lúc đi qua bên cạnh hai người liền tức giận hừ một tiếng, như có như không mà chế giễu: "Cả ngày làm ít nhất nhưng lại ăn nhiều nhất, còn muốn chúng ta vất vả thêm. Thật sự là đời trước đến đòi nợ."
Bà ta thực sự muốn phân nhà.
Hiện giờ cả nhà cùng ăn cùng uống, cho dù hàng ngày kiếm được bao nhiêu công điểm đều là tất cả mọi người cùng ăn cơm. Cả nhà chi thứ nhất không làm gì cả mà cũng có thể ăn không, dựa vào cái gì mà muốn bọn họ gánh chịu như vậy?
Tôn Lệ Hà càng nghĩ càng cảm thấy không công bằng.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng, cuối cùng cũng không thực sự đi thực hiện ý nghĩ này. Bà ta không muốn hơn nửa căn nhà đều cho chi thứ nhất hưởng lợi.
Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc coi lời của bà ta như gió thoảng bên tai, căn bản không thèm để ý.
Hai người ung dung thảnh thơi nằm nghỉ nửa ngày. Đợi đến khi nghỉ ngơi đủ, cũng đã đến lúc đón con gái tan học về.
Giang Trường Hải đi từ nhà đến tiểu học công xã đón con gái tan học.
Tới trường học chào hỏi ông Trịnh xong, Giang Trường Hải ngồi ở trên ghế bên ngoài chờ Giang Miên Miên tan học.
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh lần lượt từ trong lớp học vội vàng chạy ra. Giang Miên Miên vừa nhìn là thấy Giang Trường Hải đang ở trước cổng: "Cha."
Giang Trường Hải "ơi" một tiếng, đưa tay đón lấy cặp sách của con gái, tay còn lại nắm lấy tay của cô: "Hôm nay ở trường học thế nào?"
Giang Miên Miên không suy nghĩ nhiều liền hào hứng nói: "Cha. Trưa hôm nay con được ăn thịt và cơm. Chú ở nhà ăn còn cho con ăn riêng một bát canh xương hầm, thơm lắm đấy."
Hồi tưởng lại mỹ vị buổi trưa được ăn, Giang Miên Miên chép miệng, tựa như trong miệng còn lưu lại mùi thơm.
Đối với cô bây giờ mà nói, chuyện vui nhất hàng ngày không gì qua được ăn cơm, nhất là ăn ngon.
"Con gái, nếu như con muốn ăn, sau này ngày nào cũng có thể ăn thịt." Giang Trường Hải cười xoa đầu con gái, cam đoan.
"Thật sao?" Giang Miên Miên ngẩng đầu lên, mặt mũi sáng bừng nhìn người cha cao lớn.
"Yên tâm. Có lần nào cha nói mà không thực hiện chưa?" Giang Trường Hải vỗ ngực nghiêm túc, nói qua việc bán lương thực lúc sáng một cách đơn giản, chỉ nói đổi được tiền, cụ thể là bao nhiêu thì không nói cho cô biết.
Nhưng Giang Miên Miên cũng không quan tâm là bao nhiêu tiền, nghe được sau này ngày nào cũng có thể ăn thịt thì gương mặt nhỏ nhắn liền hạnh phúc đến đỏ bừng lên: "Con biết ngay là cha yêu thương con nhất."
Hệ thống thừa cơ dẫn dụ: "Kí chủ, cô chỉ cần cố gắng học tập thật tốt, sau này sẽ càng có nhiều đồ ăn ngon ăn không hết. Vậy nên phải cố gắng nhé."