Làm sao Trương Quế Hoa không chịu thua kém cả đời chịu đựng được?
"Là cha đề cập chuyện phân nhà trước mẹ à." Giang Trường Hải nhún vai ra vẻ oan uổng vô tội.
Thấy con trai vẫn dám trả treo, Trương Quế Hoa giận dữ: "Con nói thêm một câu 'phân nhà' nữa rồi xem mẹ có xé cái miệng con ra không!"
Thấy hai ông bà già phản đối kịch liệt chuyện phân nhà, Giang Trường Hải chỉ biết sờ mũi giữ im lặng.
Ông có láo thế nào cũng không thể làm cha mẹ tức chết vì chuyện phân nhà.
Thấy cha mẹ giận thật, Giang Trường Hà cũng khuyên: "Cha đừng giận, anh cả tức giận nên lỡ mồm thôi. Ở cái nhà mình cha là người quyết định, cha không cho tách thì chúng con không tách."
Giang Đại Sơn không nghĩ như thế. Thằng cả nói chuyện phân nhà không giống tức giận nhất thời, chắn chắn sớm muộn gì cũng sẽ phân chia.
Đây không phải lần đầu vợ chồng thằng út đề nghị phân nhà.
Chỉ cần nghĩ về nó là ông ta lại nao lòng.
Cái cái lớn cả rồi, mỗi đứa có phương hướng riêng, không còn tinh thần chung của cả nhà.
"Vâng ạ, nhà con cũng nghe theo cha mẹ." Triệu Tiểu Quyên cũng phụ hoạ nho nhỏ.
Dù có tư lòng nhưng bà ta sẽ không cãi lời cha mẹ chồng, họ nói sao bà ta nghe theo đó.
Trương Quế Hoa nhìn nhà thằng hai rồi mới hạ hoả dần.
Ngày xưa nhà thằng hai không có con trai và không lanh mồm lanh miệng như thằng cả nên bà ta ít quan tâm nhà thằng hai nhất.
Nay bà ta nhận ra, hiền lành vâng lời như thằng hai cũng tốt, ít nhất sẽ không cãi lời làm bà ta khó chịu.
Lúc này Giang Đại Sơn lại nói: "Bà nó trả ba mươi đồng cho thằng cả đi. Cả nhà sống với nhau phải ra dáng người chung một nhà, từ giờ không được phép tính toán chi li như nay nữa."
Vừa nói ông ta vừa đanh mắt nhìn lướt qua Tôn Lệ Hà, rõ ràng đang nói cho con dâu nghe.
Tôn Lệ Hà vội vàng cúi đầu không cả dám thở mạnh.
Bà ta suýt đã ép nhà anh cả phân nhà, nếu phân thật vậy bà ta chính là kẻ có tội với nhà họ Giang.
Cuộc cãi vã chấm dứt trong buồn bã, Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc về phòng trong khó chịu.
Giang Miên Miên đã bóc sẵn hai quả quýt thấy cha mẹ về lập tức ngây thơ mời: "Cha mẹ ăn quýt ạ."
"Con gái cha ngoan quá." Giang Trường Hải thấy lại vui vẻ cầm quýt ăn.
Tô Uyển Ngọc vẫn còn hơi bực, bà hỏi nhỏ: "Anh Hải, nhà mình không ra ở riêng thật à?"
Đại gia đình mười mấy người sống chung khá bất tiện, không nói đâu xa chỉ riêng ăn thịt cũng phải lén lút.
Giang Trường Hải cũng nói nhỏ: "Vẫn ra ở riêng chứ! Nhưng không phải bây giờ. Tạm thời để cho cha mẹ ăn tết vui vẻ, qua tết anh sang nhà trưởng thôn xin đất xây nhà."
Lâu nay ông là người đã quyết là phải làm cho bằng được, đã bảo chuyển ra ở riêng là phải chuyển ra ở riêng!
"Ừ, em nghe anh hết." Được chồng khẳng định Tô Uyển Ngọc rất vui, bà sai con gái bóc thêm quýt cho bà ăn.
Giang Trường Hải hớn hở đếm lại số tiền xưởng trưởng Chu đưa cho mình khi nãy, sau đó đưa hai trăm đồng cho Úc Thừa.
"Này nhóc Úc, chú đưa cháu hai trăm đồng. Tuy chú vô công rỗi nghề cũng không cầu tiến nhưng không phải người tham tiền. Trước đó cậu cháu đã đưa chú hai trăm đồng rồi, chú không nhận thêm khoản tiền này được nữa."