Chuyện này nhất định phải giấu giếm Trương Liên Hoa, bằng không đến lúc đó làm lớn chuyện, Trương Liên Hoa không biết sẽ tỏ thái độ gì.
Nhưng không nghĩ tới, hiện tại lại bị Chu Tú Tú lôi ra nói hết!Đổng Hòa Bình nháy mắt ra hiệu với Bùi Nhị Xuân.
Bùi Nhị Xuân hít một ngụm khí lạnh: "Tú Tú, cô đừng có nói lung tung, chọc mẹ tức giận.
"Chu Tú Tú cũng mặc kệ chị ta, chỉ đi thẳng tới trước mặt Trương Liên Hoa, trầm giọng nói: “Đứa trẻ họ gì, tốt nhất mẹ nên vào sổ hộ khẩu để biết rõ.
Tuy rằng cháu ngoại và cháu nội đều giống nhau, không có gì hay để so đo, nhưng mà không phải mẹ thích để ý cái này sao? Đừng có đôi co nửa ngày, hai đứa cháu ruột của mẹ đói đến mức bụng sắp dính vào lưng nhưng số tiền có được đều được đem đi nuôi cháu trai nhà họ Đổng.
”Chu Tú Tú nói xong, quay đầu nói với Tiểu Niên và Tiểu Uyển: “Mệt chưa, chúng ta trở về nhà ngủ trưa.
”Cô rất thẳng thắn, cũng không chờ hai đứa trẻ phản ứng, đã nắm tay chúng đi về phòng.
Tiểu Niên với Tiểu Uyển liếc nhìn nhau, cố sức dùng chân ngắn đuổi kịp.
Cảm giác được mình bước nhanh, Chu Tú Tú thả chậm tốc độ, quay đầu lại nhìn, cười nói: “Chậm một chút.
”Tiểu Niên và Tiểu Uyển không có lên tiếng, nhưng hai trái tim nhỏ lại liên tục nhảy lên, cảm thấy tay mẹ tại sao lại ấm áp như vậy.
Lúc Chu Tú Tú mang theo hai đứa trẻ rời đi, Trương Liên Hoa cũng không kiềm chế được nữa, vỗ mạnh vào bàn một cái, thấp giọng mắng: “Đem sổ hộ khẩu ra đây cho tôi!”Bùi Nhị Xuân gấp đến độ phát khóc: “Mẹ, trước tiên người đừng nóng giận, hãy nghe con giải thích đã…”“Tôi không muốn nghe lời cô nói.
” Trương Liên Hoa hung tợn nhìn Bùi Nhị Xuân, liếc sang Đổng Hòa Bình: “Anh nói.
”Đổng Hòa Bình cắn răng, mồ hôi lạnh tuôn ra, châm chước hồi lâu nói: “Mẹ, cha con lúc còn sống cũng đã nói, muốn nhìn tận mắt cháu mình được sinh ra.
Hiện tại ông ấy không nhìn thấy, con cũng chỉ muốn cho nhà họ Đổng lưu lại một dòng huyết mạch… Mẹ yên tâm, chờ sau này sinh đứa thứ hai ra, chắc chắn sẽ mang họ Bùi!”“Nói còn êm tai hơn hát, con là do anh sinh sao?” Trương Liên Hoa tức giận đến run rẩy, vươn tay một cái, trực tiếp lấy một cây gậy ném vào người Đổng Hòa Bình: “Cho anh dám lừa gạt tôi! Dám tính toán tôi!”Đổng Hòa Bình không nghĩ tới mẹ vợ sẽ động thủ, sợ đến mức run một cái, lập tức cảm thấy đau nhức ở trên đùi.
Anh ta khẽ hô một tiếng, không dám phản kháng, chỉ có thể nép vào trong góc phòng.
Bùi Nhị Xuân vội vã ngăn cản, vừa khóc vừa nói: “Me à, người đừng đánh nữa, có chuyện từ từ nói!”“Cô đau lòng? Để tôi đánh cô thử, xem anh ta có đau lòng không!” Nói xong, Trương Liên Hoa dùng sức đánh mạnh vào mông Bùi Nhị Xuân.
Bùi Nhị Xuân đau đến biến sắc, rốt cục cũng khóc thành tiếng, khóe mắt quét tới Đổng Hòa Bình đang nép sau cái bình ở góc phòng, thoạt nhìn rất vô dụng.
“Đổng Hòa Bình, anh là đồ tồi!” Bùi Nhị Xuân lớn tiếng mắng.
Đổng Đại Phi ngây ra như phỗng đứng ở một bên, nuốt một ngụm nước bọt, bước nhẹ hai bước, rồi nhanh chân chạy ra ngoài.
Đương nhiên phải chạy, nếu không nó cũng sẽ bị đánh!Tiếng khóc cùng tiếng chửi rủa của Đổng Hòa Bình và Bùi Nhị Xuân vang lên không ngừng trong phòng chính.
Chu Tú Tú ngồi ở trên giường, xoa hai bả vai của mình, đưa tay bế hai đứa trẻ lên.
Cô do dự một chút, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vén lên ống quần của Tiểu Uyển, sau đó lại đem ống quần của Tiểu Niên vén lên.
Từng vết sẹo dữ tợn, từng cái từng cái hiện ra trước mặt cô.
Chu Tú Tú hít một ngụm khí lạnh, bỗng trong đầu xẹt qua một luồng điện.
Sau một lát, quỹ đạo cuộc đời của hai đứa trẻ hiện ra trong đầu cô như một cuộc phim.
Chu Tú Tú giật mình, kết quả mà Tiểu Uyển phải chịu ở hai ngày sau là điều mà cô nằm mơ cũng không ngờ tới được.
.