Người giống Liễu Tố Tố tới đưa cơm không ít, thời gian gấp rút, bộ đội cũng cho nghỉ năm ngày, nhà cô còn đỡ, ngay từ đầu đã được chia đất, ngô thu hoạch cũng nhanh. Không giống một số nhà, ngoài phần ruộng nhà mình còn thuê thêm của ruộng bộ đội, nếu không làm nhanh sẽ không kịp, cho nên căn bản không có thời gian trở về ăn cơm, chỉ có thể ở tùy tiện ăn ngoài ruộng, nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục làm việc.
Nhà khác ăn cơm đều qua loa ứng phó, hộp cơm chỉ có mấy cái bánh ngô chấm ớt, cùng ít rau ngâm là xong bữa, nào giống nhà Liễu Tố Tố, cô không chỉ mang một rổ đồ ăn đến, còn dùng báo trải xuống đất, mang theo ấm đựng đầy trà sữa.
Trời nóng dễ bị cảm nắng, nước Liễu Tố Tố mang cho Hàn Liệt đều bỏ thêm đường trắng, thấy vẫn chưa đủ, cô còn mang thêm đồ uống dinh dưỡng.
Giữa tháng 9, lá trà trên núi cơ bản là đã hết, số trà cô đang dùng vẫn là mấy tháng trước cố ý hái về, xào xong thì cất đi, chỗ này phải dùng được nửa năm. Do phải chờ tới đầu xuân sang năm mới có trà mới để hái nên hiện tại cô dùng tương đối tiết kiệm, không giống lúc trước mỗi ngày đều sẽ nấu một nồi trà sữa to.
Mấy đứa nhỏ lâu rồi mới được uống trà sữa, bưng chén nhỏ uống vui vẻ cực kỳ. Nhìn một nhà bọn họ ăn uống ngon lành, phó đoàn trưởng Thái cách đó không xa giận tím mặt. Đúng ra là từ sáng hôm nay hắn đã tức giận rồi, chính là vì chuyện thu hoạch hoa màu.
Không phải phó đoàn trưởng Thái chưa từng làm việc đồng áng, trước kia hắn cũng làm nhưng lúc đó là có người hỗ trợ, có nương hắn và Thái Đào đỡ một tay, nay hai người họ bị đuổi đi, mà Bạch Tĩnh mang thai ở nhà, động cũng không muốn động, cả một mảnh ruộng to như vậy, một mình hắn phải làm hết.
Này còn chưa tính là gì, Bạch Tĩnh thật vất vả mới có thai, hắn cũng vui mừng, không làm việc thì thôi không sao, nhưng Bạch Tĩnh đến cơm cũng không muốn đưa, hắn sắp mệt chết đến nơi lại phải vác xác đến nhà ăn ăn cơm. Ruộng vốn dĩ đã xa nhà ăn, hắn vừa đói vừa mệt, chạy tới nơi thì đồ ăn đều đã bị người khác cướp sạch, chỉ còn lại mấy cái màn thầu ngũ cốc không ai thèm, ăn mà nghẹn đến tắc thở. Buổi chiều làm việc, nhìn Hàn Liệt dẫn theo đám nhóc cách đó không xa làm việc, trong lòng hắn càng thêm bất mãn. Hắn không rõ, rốt cuộc mình kém Hàn Liệt ở điểm nào? Không chỉ ở trong quân đội được coi trọng hơn hắn, ngay cả cưới vợ cũng mạnh hơn hơn hắn, chẳng lẽ hắn đen đến vậy sao?
Không, không đúng.
Bạch Tĩnh dù không tốt cũng là người thành phố, cha mẹ vợ hắn cũng thế, đều là người có việc làm, chờ sau này cha nương Bạch Tĩnh về hưu, công việc đó không phải là rơi vào tay con trai hắn sao? Mà Liễu Tố Tố kia chỉ là một người dân quê, có ích lợi gì? Về sau con cô ta sẽ chỉ là bọn nhà quê chân đất!
Nghĩ như thế, trong lòng phó đoàn trưởng Thái mới thoải mái hơn. Chiều tối làm việc xong, hắn lại đến nhà ăn mua bánh ngô rồi mới trở về, đói đến mức ngực dán vào lưng, đang buồn bực vì không được ăn bữa cơm nóng hổi thì nhìn thấy Bạch Tĩnh đang đứng trước cửa nhà chờ hắn.
Còn chưa đến gần đã hỏi∶ “Hôm nay lúc thu hoạch anh có thấy có cái gì khác thường không?”
Hắn nhai bánh ngô ngấu nghiến, miệng lúng búng trả lời∶ “Cái gì khác thường?”
“Lúa mì ấy! Anh có nghe những người khác nói năm nay thu hoạch lúa mì thế nào không?”
Bạch Tĩnh hỏi việc này không phải không có nguyên nhân. Từ khi mang thai, cô ta liền rất thích chen vào trong đám người, trước đây không thích đi là vì cảm thấy mình làm việc trong đoàn văn công, có tri thức lại có công tác, không giống những người vợ quân nhân kia. Nhưng hiện tại sau khi mang thai, cô ta đặc biệt thích nghe những người đó tìm hiểu xem đứa bé trong bụng cô ta là trai hay gái, hỏi cô ta thích ăn cay hay chua, bụng tròn hay nhọn.
Bạch Tĩnh lúc đó sẽ cười nói mình thích ăn chua, bụng cũng nhọn. Những quân tẩu nghe vậy liền khẳng định là con trai!
Nghe được lời của họ, Bạch Tĩnh vui vẻ không thôi. Hiện tại bộ đội cùng đoàn văn công đều cho nghỉ ngày mùa, cô ta ở nhà lại không có việc gì làm, thường ôm bụng đến nhà chị Đỗ chơi, cũng chính là người đổi thỏ với Liễu Tố Tố lần trước. Chị Đỗ trước đây là bà đỡ trong thôn, Bạch Tĩnh sau khi biết thì cứ thích lôi kéo chị ta hỏi đông hỏi tây.
Thật ra chị Đỗ cảm thấy rất phiền, Bạch Tĩnh dáng gầy, đã mang thai 5 tháng, bụng căn bản không lớn lắm nhưng cô ta lại tỏ ra vô cùng khoa trương, mỗi ngày hận không thể ưỡn bụng lên tận trời, giống như toàn bộ quân khu này chỉ có một mình cô ta mang thai vậy.
Hôm nay Bạch Tĩnh cũng đến nhưng chị Đỗ không còn tâm tư nào để tán gẫu. Từ khi thu hoạch, chị Đỗ một lòng một dạ quan tâm đến sản lượng, người như chị ta cũng không ít, lúc Bạch Tĩnh qua chơi mọi người đều đang nói về chuyện này.
Bạch Tĩnh nghe mà mờ mịt∶ “Vì sao lại không giống nhau, năm trước thế nào thì năm nay vẫn thế chứ.”
“Bây giờ tôi hận không thể thu hoạch xong hết, cân lên xem rốt cuộc được bao nhiêu!”
“Nhà bà Đặng bên cạnh chính mình không lắp ống nước thì thôi đi, lại còn nói tôi tiêu tiền lung tung, nói mãi tận mấy tháng, nếu được mùa, tôi xem nàng bà ta còn lời gì để nói không!”
Nghe mọi người bàn luận, mặt Bạch Tĩnh trầm xuống, bởi vì nhà cô ta cũng nằm trong nhóm người không lắp ống nước. Thời điểm đoàn trưởng Trương đi tuyên truyền, tuy phần lớn mọi người đều tán thành nhưng vẫn có người không muốn, chủ yếu là do tiếc tiền, không tin ống nước thật sự hữu dụng. Về phần nhà Bạch Tĩnh không lắp là do cô ta nhìn Liễu Tố Tố không vừa mắt, cảm thấy Liễu Tố Tố đang phùng má giả làm người mập, cô ta còn lâu mới làm cái loại chuyện coi tiền như rác này! Cho nên sau này nhìn thấy đoàn người đến Bộ quân vụ nộp tiền, cô ta còn thầm nghĩ, sau này các người nhất định sẽ hối hận.
Nhưng hiện tại lúc này nghe mấy người chị Đỗ thảo luận, Bạch Tĩnh lại có chút đứng ngồi không yên. Không ngừng nghĩ, nếu ống nước kia thật sự hữu dụng thì làm sao bây giờ, đến lúc đó cô ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác được mùa thôi!
Bạch Tĩnh ở lại không nổi nữa, ôm bụng vội vàng đi về, cứ đứng ở nhà chính chờ phó đoàn trưởng Thái tan làm, hỏi hắn có nghe được tin tức gì hay không.
Phó đoàn trưởng Thái nghĩ nghĩ, lắc đầu∶ “Không nghe được, mọi người nên làm thế nào thì làm thế nấy thôi.” Vội không hết việc, còn có ai nói cái gì?
“Vậy anh có nhìn không, ruộng mấy nhà đó có tốt hơn nhà chúng ta không?” Bạch Tĩnh vẫn không yên tâm hỏi tiếp.
“Anh nào có thời gian đi xem? Được rồi, em cũng đừng nghĩ nhiều quá, tuy nhà chúng ta không lắp ống nước nhưng vẫn tưới nước mà, có thể kém được bao nhiêu chứ?”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng phó đoàn trưởng Thái cũng thấy bồn chồn, sáng sớm hôm sau thừa dịp không có ai, cố ý nhìn thoáng qua ruộng bên cạnh. Nhưng thứ như lương thực phải cân mới biết, chỉ dùng mắt thường chẳng nhìn ra được khác nhau bao nhiêu, hắn chỉ có thể không ngừng an ủi mình, không sao, chỉ một chút nước mà thôi, có cái gì hơn người?
Mặc kệ mặt ngoài giả vờ bình tĩnh bao nhiêu, trong lòng phó đoàn trưởng Thái vẫn thấp thỏm bất an, lúc đó đoàn trưởng Trương đã khuyên hắn lắp ống nước, hắn lại nhất quyết cự tuyệt, còn nói thứ này vô dụng, nếu bị vả mặt trước mặt mọi người, vậy hắn còn mặt mũi nào mà làm người!
Người lo lắng không chỉ có phó đoàn trưởng Thái, người lắp hay không lắp ống nước đều vô cùng chờ mong sản lượng lương thực, đặc biệt là đoàn trưởng Trương, từ khi vụ thu bắt đầu, ông ngủ cũng không quá ngon, sợ xảy ra sai lầm. Việc khác không nói, chỉ tính đặt mua ống nước thôi bọn họ đã tốn rất nhiều tiền, cả sức người và sức của, hao phí công phu, nếu không có hiệu quả, những lời ông cam đoan lúc trước cũng không biết phải giải thích với quân đội thế nào.
Dưới sự chờ mong thấp thỏm của mọi người, qua 5 ngày, dù là công điền quân đội hay ruộng tư, trên cơ bản đều đã thu hoạch xong, nói cách khác, sáng sớm hôm sau là có thể kiểm kê số lượng.
Hôm sau là quốc khánh, ngày 1 tháng 10, tối hôm qua đoàn trưởng Trương đã dặn dò Liễu Tố Tố, sáng sớm qua kho lúa kiểm kê công khai.
Liễu Tố Tố hoàn toàn không có bất cứ nghi ngờ gì về hiệu quả của hệ thống tưới nước, rốt cuộc cô đã dùng thực tiễn để chứng minh điểm này, nhưng có lẽ do cảm xúc khẩn trương của mọi người lây nhiễm nên mấy ngày nay cô cũng thấy hơi sợ, sợ kết quả cuối cùng không được như mong đợi, như vậy không chỉ có lỗi với sự tín nhiệm của mọi người, mà quan trọng nhất chính là hiện tại nếu không thể tích trữ thêm lương thực, qua năm sau nạn đói đến, làm sao để giải quyết đây?
Liễu Tố Tố lo sợ bất an, đến đêm không ngủ được, dù Hàn Liệt cùng cô trò chuyện vẫn trằn trọc không hề có chút buồn ngủ nào. Hôm sau tỉnh dậy đáy mắt cô đều xanh đen, đầu đau như muốn nứt ra, sắc mặt đặc biệt khó coi.
Hàn Liệt nhíu mày, rót cho cô ly nước ấm∶ “Hôm nay em đừng đi, anh dắt các con qua là được.”
Hàn Liệt cũng muốn qua xem, mặc dù là tư điền nhưng chỉ có kho lúa quân đội mới có cân lớn, không chỉ người dân quan tâm một năm qua thu hoạch được bao nhiêu, quân đội cũng phải ghi lại.
Liễu Tố Tố lắc đầu∶ “Không sao, em đã hẹn với đoàn trưởng Trương rồi, anh nhớ qua nhà ăn mua bữa sáng, em đi trước đây.”
Cô cần đi sớm để chuẩn bị, không có thời gian ăn cơm. Cũng may đoàn trưởng Trương nghĩ tới điểm này, đã sớm mua đồ ăn sáng, thấy Liễu Tố Tố đến liền đưa cho cô một cái màn thầu.
Liễu Tố Tố tới nơi này mới biết, hoá ra người ngủ không yên, sắc mặt tiều tụy không chỉ có mình cô, đoàn trưởng Trương, tiền trinh, Tiểu Vương, toàn bộ nhân viên văn phòng đều như vậy.
Không cần nói thêm lời nào, mọi người đều ngầm hiểu. Đoàn trưởng Trương thở dài một hơi∶ “Ăn đi, tôi bảo mấy người tiền trinh dọn đồ ra, mọi người sắp đến rồi.”
Liễu Tố Tố gật đầu, uống ngụm nước ấm cho trôi màn thầu, mới vừa ăn xong đã có người đẩy xe tới.
Hằng năm vào thời điểm cân lương thực mọi người đều rất tích cực, đều muốn biết vất vả một năm có thể thu được bao nhiêu, năm nay bỏ thêm tiền trang bị ống nước, họ càng thêm háo hức, mới 6 giờ sáng, hai bên cửa đã đứng một đống người, đằng sau vẫn còn đoàn người không ngừng đi đến. Xe đẩy dừng lại, mọi người liền bắt đầu dỡ túi vải gai.
Túi vải gai vừa nặng vừa to, sau khi chứa đầy lương cho dù là quân nhân khiêng cũng hơi quá sức. Đoàn trưởng Trương trong tay vốn đang cầm bút ghi chép, thấy người nọ sắp ngã xuống thì vội vàng đưa quyển sổ cho Liễu Tố Tố, qua đó giúp một tay.
“Rầm” một tiếng, túi nện lên cân âm thanh vang giòn, tất cả mọi người gấp không chờ nổi hỏi∶ “Nặng bao nhiêu? Nặng bao nhiêu thế?”
Tiền trinh nhìn vào cân nói∶ “223 cân.”
Đoàn trưởng Trương nhìn lại, Liễu Tố Tố viết con số vào sổ. Thời điểm ngòi bút hạ xuống, cô mới cảm giác được tay run nhè nhẹ, vừa khẩn trương vừa chờ mong, nhưng mà khẩn trương cũng vô dụng, đây mới chỉ là trọng lượng một túi.
Bạch Tĩnh đứng cách đó không xa nghe tiền trinh báo con số, trong lòng có dự cảm không tốt, nhìn lương thực nhà mình, kéo kéo phó đoàn trưởng Thái∶ “Anh mau nhìn xem nhà chúng ta có nặng như vậy hay không!”
Phó đoàn trưởng Thái cảm thấy cô ta đang vô cớ gây rối∶ “Nơi này không cân, anh thấy thế nào được?”
“Anh dùng tay ước lượng thử xem nào! Lỡ nhà chúng ta không nặng bằng thì xong đời.”
“Có cái gì mà phải sốt ruột, kia mới chỉ là một túi thôi, mấy túi sau ai biết được nặng bao nhiêu?” Phó đoàn trưởng Thái trong lòng cũng sốt ruột, nhưng hắn biết Hàn Liệt đang đứng cách mình không xa, hắn không thể để Hàn Liệt chê cười, ra vẻ bình tĩnh nói∶ “Biết đâu 100 cân cũng không được ấy chứ! Anh không tin mỗi một túi đều nặng hơn 200 cân!”
Phó đoàn trưởng Thái nói không sai, hiện tại đúng là chỉ mới cân một túi, đằng sau nặng bao nhiêu không ai biết. Nhưng điều làm hắn không ngờ tới chính là, khi túi thứ hai và túi thứ ba lần lượt được chuyển lên, từng con số tiền trinh đọc ra không những không giảm, ngược lại còn tăng, mỗi một túi đều nặng từ 200 cân trở lên.
Liễu Tố Tố viết nhanh như bay, nhưng chỉ có cô mới biết trong lòng mình có bao nhiêu khẩn trương, chỉ mong con số tiếp theo sẽ lớn hơn một chút, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi, bút cũng sắp tuột ra ngoài.
Chờ đến khi tiền trinh dừng lại, đoàn Trương nhìn cô∶ “Tiểu Liễu, tổng là bao nhiêu?”
Liễu Tố Tố lúc này mới nhận ra toàn bộ lương thực của hộ gia đình đầu tiên đã cân xong, cô lướt qua các con số, nói∶ “830 cân.”
830?
Trong nháy mắt, Trương đoàn trưởng, cùng tất cả mọi người đều sửng sốt. Nói cách khác, chỉ trong một quý, sản lượng của một gia đình đã là hơn 800 cân!
Đoàn trưởng Trương nuốt nước bọt, không thể tin nổi∶ “Tiểu Liễu, cô không tính sai đấy chứ?”
Không kịp đợi Liễu Tố Tố trả lời, ông đã đoạt lấy quyển sổ, cộng cộng trừ trừ, trong lòng càng khiếp sợ∶ “830! Thật sự là 830!”
Giọng đoàn trưởng Trương cất lên, tất cả mọi người đều bùng nổ!
“Thật sự được 830 sao! Chia ra là... gần 280 cân một túi đấy!”
“Ôi mẹ ơi, tôi nhớ năm ngoái còn chưa đến 220 cân đâu, tăng những 60 cân cơ à!”
Trong tương lai 60 cân lương thực không đáng kể chút nào, nhưng ở thời điểm hiện tại, chỉ một hai cân lương thực thôi cũng có thể cứu một mạng người, chứ đừng nó là 60 cân!
Trong nháy mắt, những nhà lắp ống nước đều sôi trào! Tuy lương thực nhà bọn họ còn chưa cân, số lượng từng nhà cũng không phải giống nhau như đúc, nhưng đều là một miếng đất, đều lắp ống nước, có kém cũng không kém được bao nhiêu. Dù không được 60 cân, 45-50 cân cũng là tốt rồi!
“Tôi biết mà, làm theo bộ đội chỉ có chuẩn không sai, may mà lúc ấy tôi chịu tiêu số tiền này, nếu không sao có thể thu được nhiều lương thực như vậy chứ?”
“60 cân, chỗ này có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền đây, qua 1 năm nữa là có thể thu hồi số tiền lắp ống nước rồi!”
“Đâu chỉ thế, cô không nghe đoàn trưởng Trương nói chúng ta còn phải trồng quý hai à! Nếu thật sự có thể tăng thêm một quý, nửa năm là thu hồi được rồi.”