Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 50: 2



Editor: Sweetie

Đúng như dự đoán, lúc này ở Cung Tiêu Xã có rất nhiều người, trước trận mưa to mọi người đều sợ hãi, vừa thấy sắc trời tối sầm lại là chạy đến Cung Tiêu Xã liền. Cũng may là quân khu nhiều người, Cung Tiêu Xã cũng lớn, bằng không bọn họ tới muộn sẽ phải đứng ở bên ngoài đợi.

Bình thường xếp hàng không sao, nhưng hiện tại sắc trời đang đen kịt, ai cũng muốn sớm được về nhà, Liễu Tố Tố nhìn ra bên ngoài, hơi hơi nhăn mày.

Mặc dù lúc đi cô đã dặn dò bọn nhỏ không được chạy loạn, Hàn Cẩm với Hàn Tú Tú còn được, hai anh em Hàn Tiền Hàn Trình cô thật sự không dám bảo đảm có thể ngoan ngoãn nghe lời hay không.

Nhưng không có cách nào, càng sốt ruột thời gian trôi qua càng nhanh, đợi gần nửa tiếng mới đến phiên Liễu Tố Tố, thịt cá đã sớm bán hết, cô cũng đã sớm nghĩ tới điểm này nên không mất mát nhiều, trực tiếp dùng hết phiếu lương thực tinh tháng này, mua 5 cân bột mì phú cường và 3 cân bột ngô.

Tháng này còn chưa đổi trứng gà, cô lại dùng tiền lương mua thêm 10 quả.

“Chỉ còn bảy quả thôi.” Người bán hàng nói.

“Cũng được, trước lấy cho tôi bảy quả đi.” Liễu Tố Tố nhận trứng, đứng một bên chờ Lữ Linh Chi và Trần Nam nhìn hai người đã mua đồ, vừa mới chuẩn bị đi, đột nhiên bị Trần Nam túm chặt, nháy mắt ra hiệu.

Liễu Tố Tố lập tức hiểu ý, sao cô lại quên mất chị dâu bên nhà chồng Trần Nam làm việc ở đây chứ.

Ba người cẩn thận đi qua, chị dâu Hình đã sớm chuẩn bị xong, thấy bọn cô đến liền cầm ra một túi đồ.

“Bột mì?” Trần Nam nói.

Chị dâu Hình xua xua tay∶ “Hôm nay không có bột mì, chỉ có bột kiều mạch thôi.”

Động tác của Trần Nam dừng lại, năm ngoái vào thời điểm này cô ấy cũng tới Cung Tiêu Xã mua đồ, bởi vì từng làm ở đây cho nên cô ấy biết, trời mưa Cung Tiêu Xã sẽ cố gắng bán bột mì ra ngoài, lúc này nhân viên bên trong cũng rất dễ dàng nhận được ưu đãi.

Bình thường cô ấy đều sẽ nhờ chị dâu Hình mua giúp mình một ít, lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ, bởi vì nghĩ Liễu Tố Tố và Lữ Linh Chi cũng muốn nên còn nhờ chị dâu Hình mua giúp 15 cân, chia cho mỗi nhà một ít.

Ngoài miệng chị dâu Hình đã đáp ứng, Trần Nam cũng cho rằng việc này nắm chắc rồi, kết quả hiện tại lại đưa bột kiều mạch, mà thoạt nhìn nhiều nhất chỉ có 7-8 cân.

Bột kiều mạch cũng là bột, nhưng hương vị so với bột mì kém hơn nhiều, vị thô ráp, chống được đói, nhưng được xem là lương thực tinh nên căn bản không có bao nhiêu người mua, giờ chị dâu Hình đưa cái này cho cô ấy, còn tính là giúp đỡ cái gì? Nếu muốn cái này, Trần Nam tự mình cũng có thể mua được một túi lớn.

Trái phải cũng được coi là lương thực, hiện tại lại có không ít người tại đây, Trần Nam không dám lộ ra, chỉ có thể nén giận cầm túi bột kiều mạch, vừa ra liền nói∶

“Vốn dĩ em nhờ chị dâu mua giúp bột mì, kết quả lại biến thành thứ này. Nếu hai người không cần, tự em lấy về ăn cũng được.”

Lữ Linh Chi không thích ăn cái này, nhưng đây là tâm ý của Trần Nam, sao có thể không cần∶ “Cần chứ, lát nữa đưa chị 2 cân đi.”

Chị ấy cho Trần Nam mặt mũi, về phần Liễu Tố Tố là cô thật sự thích ăn, cô nhớ bột kiều mạch làm thành mì lạnh rất ngon, trời nóng thế này, ăn mì lạnh là tuyệt nhất.

“Chị cũng muốn, cho chị 3 cân, chỉ là chúng ta đi nhanh thôi, sắp mưa rồi.”

Lúc này sắc trời có thể gọi là "mây đen bao trùm cả thành phố", mấy người cô cũng không rảnh lo chia bột, cầm đồ về rồi tính sau, nếu không trời mưa xuống, dù có mặc áo tơi cũng sẽ bị ướt.

Cũng may là chạy nhanh, khi Liễu Tố Tố mới đi đến hành lang, còn chưa vào đến nhà chính đã nghe tiếng mưa rơi "lộp bộp lộp bộp" trên mặt đất, tro bụi bay tứ tung, chớp mắt trên mặt đất liền ướt một mảng.

Liễu Tố Tố chạy về tới nhà mệt thở hồng hộc, Hàn Cẩm lập tức chạy ra, bưng một chén nước đưa cho cô∶

“Dì... uống nước ạ.”

Liễu Tố Tố uống một hớp lớn, cười sờ sờ đầu nó∶ “Thật ngọt, cảm ơn Tiểu Cẩm.”

Hàn Trình đảo quanh đống đồ Liễu Tố Tố mới mua về, muốn biết bên trong đồ ăn ngon hay không. Liễu Tố Tố vừa mặc áo tơi vừa nói∶

“Tiểu Trình, gọi anh chị ra mang đồ vào đi con, cẩn thận đừng làm vỡ trứng đó.”

Hàn Trình nhìn nương nó lại mặc áo tơi vào, vội hỏi∶ “Nương, nương còn muốn đi ra ngoài sao?”

“Không có, nương đi che rau một chút.”

Hiện tại mới bắt đầu mưa đã như vậy, có thể thấy trận mưa sẽ không nhỏ, Liễu Tố Tố sợ mưa quá lớn sẽ làm dập mầm đậu phộng và đậu nành, lần trước Hình Tiểu Quân lên thành phố, cô cũng nhờ hắn mua giúp mình một tấm vải che mưa, lúc này có thể dùng.

Đắp vải che mưa lên, lại dùng đá chặn xung quanh, sau khi xác định sẽ không bị gió thổi mất, Liễu Tố Tố lại dời số gỗ cạnh chuồng gà ra, bên trong là những viên gạch được xếp ngay ngắn.

Đây là số gạch Liễu Tố Tố cố ý dặn Hàn Liệt mua trước khi anh rời đi.

Gạch không rẻ, Liễu Tố Tố không dám để anh mua quá nhiều, cô dọn gạch ra xếp trong sân, dần dần xếp thành một cái ao hình chữ nhật khoảng 1m8x2m, sau đó dùng xẻng xúc đất đổ vào bên trong, chờ đến khi cái ao dần dần được lấp đầy mới ngừng lại.

Không sai, cô vẫn chưa từ bỏ kế hoạch trồng lúa nước.

Trước bảo Hàn Liệt mua gạch cũng là nghĩ tới hiện tại sẽ có mưa to, trong khoảng thời gian này nước mưa đầy đủ, qua thời gian này quân khu nhiều lắm chỉ được thêm hai ba trận mưa nữa là đến mùa khô, cho nên lúc này xem như là cơ hội trồng lúa nước cuối cùng trong năm nay của cô.

Để đất dưới trời mưa cho ngấm nước hoàn toàn, nhờ dùng gạch ngăn cách phía dưới nên không cần sợ nước sẽ thấm xuống đất, chờ thêm hai ngày nữa đất đủ nước, cô có thể bắt đầu trồng thử một lần nữa.

Làm xong việc này, Liễu Tố Tố kéo mạnh áo tơi đi lên hành lang.

Dù sức cô không nhỏ nhưng đào như vậy một hồi cũng mệt không chịu được, may là mấy đứa nhỏ nhà cô hiểu chuyện, thấy cô không còn sức lực, Hàn Cẩm lại đi rót một ly nước đường trắng, Hàn Tú Tú lấy cho cô cái ghế dựa, Hàn Tiền thì dùng tay nhỏ đấm lưng, nhóc dở hơi Hàn Trình còn lấy cái kẹo sữa nó trân quý bấy lâu ra, tiếc nuối đưa tới∶

“Nương, nương vất vả rồi, ăn viên kẹo đi ạ?”

“Nương ăn kẹo cũng vô dụng thôi.”

Tuy không muốn ăn kẹo, nhưng không thể không cảm thán, mấy đứa nhóc nhà mình nuôi đúng là không tốn cơm.

“Hữu dụng mà nương, mỗi lần con mệt hoặc là không vui, ăn kẹo là khoẻ liền! Nương mau thử xem.” Tuy Hàn Trình luyến tiếc, nhưng nếu nương không thích bảo bối của nó, nó nhất định phải cho nương ăn.

Liễu Tố Tố thấy ánh mắt nó quyến luyến rời khỏi cái kẹo, còn vừa nuốt nước miếng vừa đưa kẹo cho cô thì cảm động vô cùng, xoa xoa đầu thằng nhóc, thật đúng là em bé ngốc của nương!

“Nương phải ăn cơm mới vui vẻ được, không thích ăn kẹo.”

Cô nói như vậy, Hàn Trình mới phát hiện bất giác đã tới giờ ăn cơm, sau đó liền cảm thấy bụng nhỏ cũng réo lên, “Vậy nương mau đi nấu cơm đi, Tiểu Trình cũng đói rồi!”

“Ừ, các con đừng đi ra ngoài đó, trông chừng lũ gà, đừng để chúng nó mắc mưa, nương đi nấu cơm đây.”

Hôm nay mới bắt được cá, buổi trưa đương nhiên là muốn nhân lúc tươi ngon ăn luôn, hơn nữa còn mua cả bột mì, Liễu Tố Tố chuẩn bị làm món mì canh cá.

Ngoài hai con cá trắm cỏ ra còn có cá trích. Cá trắm cỏ ít xương thích hợp để kho, còn cá trích tươi ngon dùng để nấu canh là ngon nhất.

Cạo sạch vẩy cá, chiên vàng cá trích với gừng, hành, tỏi, đến khi hai mặt vàng đều thì đổ thêm nước, hầm trên lửa nhỏ.

Việc nhóm lửa không cần cô lo lắng, Hàn Cẩm có thể làm rất tốt, trong thời gian đó Liễu Tố Tố đi nhào mì.

Hàn Liệt đã đi từ sáng sớm, hơn nữa còn sợ trời mưa, vội đến mức không có thời gian để suy nghĩ nên Liễu Tố Tố không có cảm giác gì, giờ hơi chút rảnh rỗi, trong nhà chỉ còn lại thanh âm mấy đứa nhỏ khiến cô đột nhiên có chút nhớ Hàn Liệt.

Lúc anh ở nhà, người nhào bột làm mì vẫn luôn là anh, đàn ông khoẻ hơn, tay cũng lớn hơn, cục bột chỉ chốc lát đã nhào xong.

“Dì ơi?” Hàn Cẩm phát hiện Liễu Tố Tố dừng động tác trong tay, phát ngốc nhìn vào chậu thì lo lắng hô lên.

Liễu Tố Tố vội nói∶ “Dì không sao, Tiểu Cẩm đói bụng hả, sắp được ăn cơm rồi.”

“Dì... tóc ướt.”

Liễu Tố Tố ra ngoài bận việc, dù có mặc áo tơi lại đội thêm mũ nhưng vẫn bị xối ướt tóc.

Cô cười cười∶ “Không sao, đợi lát nữa dì gội đầu là được.”

Vừa hay trong nhà có dầu gội, việc gội đầu cũng không còn tra tấn người nữa.

“Vâng ạ.” Hàn Cẩm dùng sức gật đầu.

Bột nhào xong được kéo thành từng mì sợi đều đều, canh cá trong nồi cũng chuyển sang màu trắng sữa, uống một ngụm thơm ngon vô cùng, cá ngon nên không cần cho thêm nguyên liệu khác, thêm chút muối và hành lá là được.

Liễu Tố Tố đang lo bọn nhỏ ăn thấy nhạt miệng thì đột nhiên nhớ ra trứng muối làm từ trứng vịt trời hẳn là cũng đã ăn được rồi, cô cầm ra ba quả, sau khi rửa sạch sẽ đất đỏ thì nấu chung với nước lèo.

Mì sợi chín, trứng vịt muối cũng đã ăn được, vớt trứng ra rồi dùng dao bổ ở giữa vỏ, "răng rắc" một tiếng, chỉ thấy dầu từ lòng đỏ trứng chảy ra, nhìn một màn này, Liễu Tố Tố liền biết mình đã thành công.

Một người nửa quả trứng muối, đặt lên mì sợi là có thể ăn.

Sợ bọn nhỏ bị hóc xương cá, Liễu Tố Tố không gắp cá vào từng bát mà để nguyên trong nồi mì∶

“Nếu muốn ăn cá thì tự mình gắp, nhưng phải cẩn thận một chút, đừng để bị hóc xương biết không?”

Đám nhóc tì bị mì canh cá tươi ngon hấp dẫn toàn bộ chú ý, không kịp trả lời, chỉ có thể gật đầu qua loa.

Liễu Tố Tố cũng bưng chén lên uống một ngụm canh cá ấm áp, cảm giác cả người thoải mái hơn không ít, dạ dày như có dòng nước ấm chảy qua, lại ăn một miếng trứng vịt muối, cơn thèm ăn lập tức bị dụ ra.

Ngoài cửa sổ mưa rơi không ngừng, trong phòng cô cùng các con vây quanh nồi hơi ăn cơm, ấm áp lại tự tại.

Trận mưa này đích xác giống như dự đoán, mưa một ngày một đêm vẫn không ngừng, chân trời một tầng lại một tầng mây đen, dù không có radio nghe dự báo thời tiết cũng có thể đoán được, trong khoảng thời gian ngắn nhất định là không tạnh.

Bởi vậy, sáng sớm Lữ Linh Chi lại tới hỏi Liễu Tố Tố muốn đến Cung Tiêu Xã mua thêm đồ hay không.

Liễu Tố Tố cũng muốn đi, nhưng cô không biết khi nào đoàn trưởng Trương cùng bộ trưởng Triệu sẽ đến, chỉ đành ở nhà chờ bọn họ.

“Ừm, vậy em muốn mua cái gì, chị giúp em mua về?”

Liễu Tố Tố vội vàng nói cảm ơn, vào phòng lấy tiền phiếu đưa cho chị ấy∶

“Cảm ơn chị dâu, cái gì cũng được, chị mua nhiều thì chia cho em một phần là được.”

“Được, chị mua xong sẽ tới tìm em.”

Lữ Linh Chi vừa đi, Liễu Tố Tố liền lấy băng ghế ra ngồi trên hành lang, chuẩn bị chẻ trúc.

Chỗ trúc này là lần trước Hàn Liệt lên núi chặt, cũng là loại Liễu Tố Tố đã dùng làm ống nước, tương đối mảnh và mềm, cô cố ý dặn anh chặt về để cô đan chiếu.

Lần đó hai người lên huyện thành nhận giấy kết hôn, Liễu Tố Tố đã định mua chiếu ở cửa hàng bách hóa rồi, nhưng mà đắt quá, mất những 5 đồng, cô tiếc tiền nên đành từ bỏ.

Khổ nỗi quân khu bên này tới tháng 6 là bắt đầu nóng, tháng 7 tháng 8 càng nóng như đổ lửa, không có điều hòa không quạt điện, nếu không có chiếu nữa, thật sự không chịu nổi mất.

Cho nên cô nhờ Hình Tiểu Quân đến cửa hàng bách hóa tìm loại dao chuyên để chẻ trúc, cắt xuống là có thể tách được vỏ trúc ra, sau đó đan thành chiếu.

Cô hiểu được lý thuyết nhưng trước nay chưa từng thực hành.

Lần đầu đan, nếu không phải là thanh trúc không nhẵn, khắp nơi đều là dằm, thì chính là khoảng cách quá lớn, lúc ngủ sẽ kẹp phải thịt. Liễu Tố Tố thử mất gần một tuần mới nắm giữ được phương pháp.

Lúc ấy nhìn thành phẩm chiếu đan đầu tiên, Liễu Tố Tố vừa cảm động vừa chua xót, ai biết được sẽ có một ngày cô vì để tiết kiệm 5 đồng mà làm được thứ này chứ.

Mấy ngày nay cô lại lục tục làm xong 3 cái rải ở trên giường, đến buổi tối dùng nước lạnh lau một lần, xác thật mát mẻ hơn không ít. Chỉ là vẫn quá ít, dẫn tới mấy đứa nhỏ chỉ có thể ngủ chen chúc một chỗ, nhân mấy ngày nay không có việc gì làm, cô muốn làm thêm mấy cái nữa, bảo đảm mỗi người đều có chiếu riêng.

Đang làm, đột nhiên loáng thoáng nghe được tiếng bước chân truyền đến, Lữ Linh Chi chắc chắn sẽ không về nhanh như vậy, cô còn tưởng là đoàn trưởng Trương và bộ trưởng Triệu tới, ngẩng đầu lên mới phát hiện là người lạ.

Là một cô gái ăn mặc lịch sự.

“Cô là...?”

“Cô là đồng chí Liễu Tố Tố ha, tôi là Lý Tuyết, bác sĩ ở bệnh viện, cũng là chiến hữu của Hàn Liệt.” Lý Tuyết cầm ô, trên mặt tươi cười hào phóng, nhưng trên thực tế, tay cầm cán ô đã siết đến đau nhức.

Cô ta đã luyện tập màn giới thiệu này trong lòng vài lần, muốn thừa dịp Hàn Liệt không có ở nhà, đến xem xem anh rốt cuộc tìm loại người gì kết hôn.

Bởi vì hôm qua nghe Bạch Tĩnh nói qua về Liễu Tố Tố nên lúc Lý Tuyết đi trên đường, cô ta tự cho rằng Liễu Tố Tố thua mình là cái chắc, trong lòng còn tràn đầy đắc ý, nhưng đi tới gần, sau khi thấy rõ diện mạo Liễu Tố Tố, bước chân Lý Tuyết tức khắc cứng lại.

Đáng chết!

Sao Bạch Tĩnh không nói với mình Liễu Tố Tố xinh đẹp như vậy!

Lý Tuyết vẫn luôn thập phần tự tin về diện mạo của mình, cảm thấy không chỉ là bệnh viện, thậm chí cả cái quân khu này, bao gồm tất cả những người trong đoàn văn công cũng không xuất chúng bằng cô ta, hơn nữa Bạch Tĩnh đã nói Liễu Tố Tố là người tới từ nông thôn, cô ta tự nhiên mà tưởng tượng Liễu Tố Tố thành cô gái nhà quê, mặt như Vô Diệm, càng thêm khó hiểu sao Hàn Liệt lại lấy người như vậy.

Mà lúc này, nhìn Liễu Tố Tố, Lý Tuyết mới biết được mình tưởng tượng thái quá thế nào.

Trong lòng mắng Bạch Tĩnh một trận, Lý Tuyết nhìn đám trúc trong tay Liễu Tố Tố, cùng với bộ quần áo xám xịt trên người mới lấy lại được tự tin.

Xinh đẹp thì sao chứ, còn không phải vẫn phải cuốc đất trồng rau sao, trừ khuôn mặt ra, căn bản không có gì hơn.

Liễu Tố Tố không biết Lý Tuyết đang phê phán mình trong lòng, nhưng chỉ nhìn ánh mắt của cô ta, cô liền biết cô gái này tới với ý xấu, hơn nữa người ở bệnh viện…

Cô bỗng nhớ tới việc đi tháo thạch cao lần trước, cười nói∶

“Cô là chiến hữu của Hàn Liệt? Sao tôi chưa từng nghe anh ấy nói qua nhỉ? Vào nhà ngồi đi.”

Lời này thành công khiến Lý Tuyết thay đổi sắc mặt, cô ta kéo kéo khóe miệng, đưa quả táo trong tay qua∶

“Hàn Liệt bận mà, không có thời gian nói chuyện này cũng là bình thường, hơn nữa đoạn thời gian trước tôi ra ngoài học tập, không ở quân khu cho nên anh ấy cũng không giới thiệu tôi với cô, đây là táo, ta nhớ là anh ấy thích ăn cái này nhất, nhưng mà Cung Tiêu Xã không còn nhiều lắm, tôi chỉ mua ba quả lại đây.”

Liễu Tố Tố nhướng mày, chiến hữu thì chiến hữu đi, nói chuyện còn bày ra thái độ chủ nhân làm gì, làm như cô mới là khách vậy.

Không cần nghĩ Liễu Tố Tố cũng biết đây là chuyện gì, trong lòng trách mắng Hàn Liệt, nhưng nhìn thấy chỗ táo kia cô vẫn rất cao hứng, không hề khách khí nhận lấy∶

“Cảm ơn táo của cô, tới đây lâu như vậy cái gì cũng tốt, chỉ là không có trái cây ăn, bảo sao tôi vừa thấy đồng chí Lý tôi đã cảm thấy cô rất lịch sự, đây không phải là đưa than ngày tuyết sao... Tiểu Trình, cất táo đi con, lát nữa cả nhà mình cùng ăn!”

Hàn Trình lập tức ngoan ngoãn chạy tới, cầm táo nhảy nhót đi vào.

Lý Tuyết nhìn một loạt thao tác này thì trợn mắt há mồm, nghĩ thầm quả nhiên là nhà quê, không có tí lễ nghĩa nào, người như vậy sao xứng đôi với Hàn Liệt chứ!

Chắc chắn là Hàn Liệt bị vẻ bề ngoài của Liễu Tố Tố mê hoặc nên mới cưới cô ta, không được, mình nhất định phải vạch trần với anh ấy!

Liễu Tố Tố nhìn về phía Lý Tuyết∶

“Nếu đồng chí Lý tới tìm Hàn Liệt thì hiện tại anh ấy không có ở nhà, lần sau cô lại đến đi, tôi còn có việc, không giữ cô lại nữa”

Liễu Tố Tố lười nói chuyện với những người thế này, cũng không muốn chướng tai gai mắt, có sức lực không bằng xuống ruộng trồng rau còn hơn. Dù sao cũng là hoa đào của Hàn Liệt, nên xử lý thế nào đó là chuyện của anh, nếu xử lý không tốt, hai người cũng không cần thiết phải sống chung nữa.

Vả lại cô cũng không gạt người, không biết lúc nào đoàn trưởng Trương sẽ tới, lỡ bộ trưởng Triệu không đồng ý, Liễu Tố Tố còn muốn thuyết phục ông ấy.

Cô nói thật nhưng Lý Tuyết lại không tin, cho rằng Liễu Tố Tố đang lừa gạt, không khỏi châm chọc∶

“Tôi là bác sĩ còn không bận, cô thì bận cái gì? À, việc bận của cô không phải là mấy thanh trúc này đấy chứ...”

“Tiểu Liễu! Chúng tôi tới rồi đây!”

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đã truyền đến tiếng đoàn trưởng Trương.

Lý Tuyết vẫn luôn ở bệnh viện, không quen biết đoàn trưởng Trương, nhưng liếc mắt nhìn chế phục trên người ông và bộ trưởng Triệu bộ liền hiểu ra hai người này là đoàn trưởng, còn là cấp chính đoàn. Lại nghĩ đến việc Liễu Tố Tố làm việc ở Bộ quân vụ, đây hẳn là hai vị lãnh đạo ở đó. Nhưng không phải Liễu Tố Tố ở Bộ quân vụ làm ruộng sao? Sao lại có lãnh đạo tự mình tới cửa?!

Lý Tuyết ngây người.

Liễu Tố Tố không rảnh đi xem cô ta suy nghĩ cái gì, dù sao bốn đứa nhỏ nhà cô đều ở nhà, Lý Tuyết muốn làm gì cũng không được, chính sự quan trọng hơn.

Cô vội vàng khoác them áo, đi ra sân∶

“Đoàn trưởng, bộ trưởng Triệu.”

Tuy bộ trưởng Triệu có ý kiến với đoàn trưởng Trương, nhưng đối với người có tài cán và học thức như Liễu Tố Tố ông vẫn rất thích, chỉ là lúc này có đoàn trưởng Trương ở đây, ông chỉ đành “Ừm” một tiếng, sau đó quay đầu nói∶

“Đoàn trưởng Trương, đây chính là ông nói không có sai lầm đó nha, nếu không được ông cũng đừng trách tôi.”

“Tên họ Triệu kia, ông còn chưa xem sao biết không được?” Đoàn trưởng Trương bực bội đáp trả, nhìn về phía Liễu Tố Tố∶ “Tiểu Liễu, cô mau dẫn chúng tôi đi xem, để tên họ Triệu này câm miệng!”

Liễu Tố Tố bất đắc dĩ cười cười, mở cửa vườn rau, tiếp theo đem vạch tấm vải che mưa ra, bên trong là đám cải thìa xanh um tươi tốt.

Bộ trưởng Triệu liếc mắt nhìn tấm vải che một cái không nói gì, nhưng khi nhìn về phía cải thìa thì hừ một tiếng∶

“Không phải chỉ là rau thôi sao, cũng có mọc ra ba đầu sáu tay đâu.”

Tuy cải thìa đó có vẻ tươi tốt hơn nhà khác, nhưng cũng không cho thấy được cái gì.

Đoàn trưởng Trương biết ngay là ông ấy sẽ nói như vậy∶ “Đúng là không có gì, nhưng ông biết chỗ rau này trồng trong bao nhiêu ngày không?”

“Bao nhiêu ngày?”

“14 ngày!” Trương đoàn trưởng đắc ý trả lời.

Bộ trưởng Triệu hơi giật mình∶ “14 ngày? Thật hay giả vậy, ông không gạt tôi chứ?”

Không thể tin được. Bởi vì bình thường cải thìa phải mất 20 ngày mới có thể trưởng thành, chỗ rau trước mắt ít hơn những 5 ngày.

Tuy rau trong vườn không chạy theo tốc độ, nhưng lớn rất nhanh, có thể thấy rằng đất rất phì nhiêu, hơn nữa nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện chỗ cải thìa này đặc biệt xanh tươi, dù hai ngày nay mưa hơi nhiều nên dập một chút, nhưng không có vấn đề xấu nào khác cả.

Liễu Tố Tố cười nói∶ “Bộ trưởng Triệu ngài yên tâm, thật sự là chỉ mới trồng được 14 ngày, mấy nhà hàng xóm xung quanh đều có thể làm chứng, ban đầu khi chưa xây hầm biogas, tôi trồng rau ở bên này.”

Cô chỉ chỉ vào luống rau vừa vàng vừa thưa thớt cách đó không xa.

Bộ trưởng Triệu nhìn bên này, lại xem bên kia, nửa ngày không nói gì.

“Họ Triệu kia, sao không nói gì đi? Chẳng lẽ vẫn còn hoài nghi chúng tôi lừa ông?” Đoàn trưởng Trương nóng lòng hỏi.

“Không phải.”

Ông đương nhiên là không nghi ngờ bọn họ lừa mình, nơi này là quân khu, không ai có gan đi lừa quân đội. Hơn nữa bên ông là người sẽ xây hầm biogas, thu chi đều từ tay kế toán, hai người Liễu Tố Tố và đoàn trưởng Trương căn bản không có bất cứ cơ hội chiếm lợi nào. Ông chỉ là đang khiếp sợ mà thôi, không ngờ chỉ là cái hầm nho nhỏ lại có thể mang đến tác dụng lớn như vậy.

Ở phương diện trồng trọt bộ trưởng Triệu không chuyên nghiệp bằng đoàn trưởng Trương, nhưng ông vẫn có thể nhìn ra thứ này xác thật hữu dụng, dù ông và đoàn trưởng Trương có cạnh tranh thế nào đi nữa, nhưng đứng trước thời khắc mấu chốt đều sẽ vì lợi ích của quân đội và mọi người mà suy xét.

Ông nghĩ nghĩ, gật đầu∶ “Được rồi, vậy ông tìm người viết tài liệu và diện tích của hầm biogas đi, tôi bảo cấp dưới bắt đầu tính chi phí, sau đó đến chỗ Chung sư trưởng xin.”

“Ông đồng ý rồi?” Đoàn trưởng Trương mừng rỡ∶ “Haha, thật tốt quá, tôi đã nói rồi mà, việc này chắc chắn thành công! Nói ông còn không tin, biết thế tôi đã đánh cược với ông một ván, cho ông nôn ra 'máu' luôn.”

Bộ trưởng Triệu mặc kệ ông ấy, ánh mắt tràn đầy tán thưởng nhìn Liễu Tố Tố∶

“Đồng chí Liễu, cô đúng là rất tài giỏi, không ít người được đi học, nhưng có thể đem kiến thức vận dụng vào đời sống thì rất khó có được. Thế nào, cô có hứng thú tới Bộ kiến trúc chúng tôi làm việc không?”

Liễu Tố Tố ngạc nhiên nhìn ông ấy.

Đoàn trưởng Trương cũng ngẩn ra, nghe được câu đầu tiên ông còn vui vẻ cực kỳ, dù sao khen Tiểu Liễu tương đương với khen ông rồi, Tiểu Liễu lợi hại, ông cũng là người có con mắt tinh tường, còn chưa kịp vui hết, nghe câu tiếp theo của bộ trưởng Triệu liền vui không nổ∶

“Này này, ông là cái kiểu người gì thế hả! Tôi gọi ông tới xem rau, ông lại muốn đào góc tường nhà tôi!”

Bộ trưởng Triệu∶ “Tôi đã xem qua hồ sơ của đồng chí Liễu, bên trên ghi chuyên ngành cô ấy học có liên quan đến kiến trúc, đi theo ông là mai một nhân tài.”

Đoàn trưởng Trương hoàn toàn bùng nổ∶ “Ông cái tên họ Triệu này, ông nói cho rõ ràng, cái gì mà mai một nhân tài, Tiểu Liễu ở chỗ tôi làm rất tốt, đang muốn vì quân khu mà phát huy đây, ông ghen tị vì tôi phát hiện ra Tiểu Liễu chứ gì, hâm mộ quá thì tự ông cũng đi tìm một người đi!”

Bộ trưởng Triệu trầm mặt∶ “Ông tưởng tôi không muốn tìm chắc, ông may mắn thì có gì mà đắc ý!”

Hai người càng nói càng lớn tiếng, đừng nói mấy đứa nhỏ trong phòng chạy ra, ngay cả Lý Tuyết đứng trên hành lang cũng nghe được rõ ràng. Càng nghe, mặt cô ta càng tái nhợt.

Trước đây bất luận thế nào cô ta đều không thể tưởng tượng được, Liễu Tố Tố đáng giá đến mức hai vị đoàn trưởng vì cô mà chủ động tới cửa, bây giờ còn vì muốn cô qua chỗ mình làm việc mà cãi nhau.

Ở quân khu, không, phải nói hiện tại có công việc nào không quý giá, mọi người đánh nhau vỡ đầu cũng muốn có việc làm, làm gì cũng được.

Nhưng Liễu Tố Tố thì sao, hai vị trí công tác tìm mọi để 'nhảy' vào tay cô, còn đều là công việc có phúc lợi tốt tiền lương cao ở Bộ quân vụ!

Điều này khiến Lý Tuyết trước đây được vào làm ở bệnh viện là nhờ cha mẹ đi đút lót hâm mộ ghen ghét vô cùng, nghĩ đến vừa rồi mình còn châm biếm Liễu Tố Tố không có việc gì làm, mặt cô ta lúc xanh lúc đỏ, như bị vả bốp bốp vào mặt.

Cuối cùng Lý Tuyết ở lại không nổi nữa, mặt trắng bệch, nắm chặt ô chạy ra ngoài.

Liễu Tố Tố không có tâm tư chú ý cô ta, đối mặt với ánh mắt nóng rực của đoàn trưởng Trương và bộ trưởng Triệu, cô chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói∶

“Cảm ơn ý tốt của bộ trưởng Triệu, ngài khách khí quá, tôi chỉ học về kiến trúc ở trường một thời gian ngắn thôi, rất nhiều chỗ cái biết cái không, nhất định không chuyên nghiệp bằng ngài. Nếu có cơ hội, tôi cũng hy vọng có thể cùng ngài giao lưu kinh nghiệm nhiều hơn, hơn nữa văn phòng ngài cách chỗ chúng tôi cũng không xa, khi nào ngài có rảnh, tôi nhất định sẽ tới cửa quấy rầy.”

Lời nói uyển chuyển, nhưng bộ trưởng Triệu vẫn hiểu rằng mình bị cự tuyệt.

Nếu là người khác, ông khẳng định sẽ có chút tức giận, nhưng Liễu Tố Tố nói quá chân thành, thêm nữa ông cũng đánh giá cô rất cao, chỉ có thể lắc đầu cười∶

“Được, tôi không khiến cô phải khó xử nữa, nhưng mà tôi cũng nói rồi đó, nếu có việc, cô nhất định phải đến chỗ tôi hỗ trợ. Yên tâm, tôi cũng trả tiền lương cho cô!”

Liễu Tố Tố dở khóc dở cười, thấy đoàn trưởng Trương còn muốn nói thêm, cô sợ hai người lại cãi nhau, vội nói∶

“Vâng, cảm ơn bộ trưởng Triệu.”

Bộ trưởng Triệu còn muốn đi dặn dò cấp dưới mau chóng phối hợp việc xây hầm biogas, gật gật đầu rồi đi về. Ông ấy về, đoàn trưởng Trương tự nhiên cũng muốn rời đi, chỉ là trước khi đi còn cố ý nhắc lại với Liễu Tố Tố phúc lợi văn phòng họ có bao nhiêu tốt, đồng nghiệp có bao nhiêu thân thiện, lãnh đạo có bao nhiêu sáng suốt...

Tóm lại chính là∶ “Ngàn vạn lần đừng để bị người có tâm tư lừa đi mất!”

Liễu Tố Tố liên tục bảo đảm∶ “Đoàn trưởng yên tâm, ngài đã coi trọng tôi như vậy, tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.”

Lúc này đoàn trưởng Trương mới vừa lòng rời đi.

Hai người họ vừa về, Liễu Tố Tố lại che vải che mưa một lần nữa, quay đầu nhìn lại∶ “Người mới nãy đứng đó đâu rồi?”

“Dì kia ạ? Dì ấy về rồi nương.” Hàn Trình nói.

Liễu Tố Tố như có như không gật đầu, về là tốt rồi, đúng lúc cô cũng lười ứng phó với cô ta.

“Mau vào đi thôi, bên ngoài ẩm ướt, đừng để bị cảm.”

Liễu Tố Tố bảo mấy đứa nhỏ vào nhà, còn cô tiếp tục đan chiếu, mới nãy đoàn trưởng Trương bảo cô tới buổi chiều thì đến văn phòng bàn về hầm biogas, cần thừa dịp đang rảnh rỗi đan thêm ít nhất một cái chiếu nữa.

Còn chưa đan được bao lâu lại có người tới, không ngờ là một vị khách.

“Đồng chí Chu?” Chính là Chu Dũng ở trại chăn nuôi, Liễu Tố Tố vội rót cho hắn một ly nước ấm, “Còn đang mưa, sao anh lại đến đây?”

Chu Dũng cười cười∶ “Chủ quản Ngô nói mưa sẽ không tạnh sớm, bảo tôi đưa ít đồ qua cho cô.”

Nói xong liền đưa một cái túi nặng trĩu cho Liễu Tố Tố, không đợi cô cự tuyệt đã thả cái ly xuống muốn đi∶

“Chủ quản Ngô nói nhất định phải đưa tới, đồng chí Liễu cô đừng cự tuyệt, hắn còn nói, nếu cô muốn cảm ơn thì lần sau có rảnh đến trại chăn nuôi, nhìn xem hệ thống thoát nước kia còn có thể tối ưu hoá một chút nữa hay không.”

Liễu Tố Tố mỉm cười thở dài, trong lòng thập phần cảm động, người thời đại này thật sự thuần phác quá. Cô gật gật đầu, “Vậy tôi không khách khí nữa, đợi mưa tạnh tôi qua liền.”

Chu Dũng thở phào∶ “Được, cô cứ làm việc tiếp đi, tôi còn có việc về trước đây.”

Hắn vừa đi, Liễu Tố Tố mở túi ra mới biết bên trong không chỉ có móng giò, nội tạng, còn có 2 cân thịt.

Trời mưa độ ấm thấp nhưng thời tiết vẫn khá nóng, nhiều thứ như vậy không để được bao lâu, cô dứt khoát giữ lại một nửa, cắt nửa cân thịt, lại cầm lên hai cái móng giò, định chia cho nhà Trần Nam và Lữ Linh Chi mỗi nhà một nửa.

Nói với Hàn Cẩm một tiếng, Liễu Tố Tố lại mặc áo tơi đi ra ngoài, vừa đi vừa cẩn thận che chở thịt trong lòng.

Nhưng mới vừa đi đến chỗ quẹo, đột nhiên có bóng người vụt qua, chộp lấy hai cái móng giò trong tay cô rồi chạy mất, Liễu Tố Tố tay mắt lanh lẹ túm lấy người nọ, cúi đầu nhìn, phát hiện là đó là một bé trai nhỏ gầy, toàn thân trên dưới đều đen như mực.

Nhìn cặp mắt quật cường tràn ngập không phục kia, cô thử gọi∶

“Con là... Tiểu Lộ?”

~⭐⭐⭐

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv