Editor: Sweetie
Bạch Tĩnh kinh ngạc∶ “Em mang thai? Thật sao!”
Phải biết rằng cô ta và phó đoàn trưởng Thái đã kết hôn nhiều năm nhưng vẫn không có con, lúc bà Thái còn ở đây, đã không ít lần vì việc này mà chế nhạo cô ta!
“Thật tốt quá! Cảm ơn chị Tuyết, thật sự cảm ơn chị!”
Bạch Tĩnh hưng phấn muốn lập tức trở về chia sẻ chuyện tốt này cho phó đoàn trưởng Thái, nhưng Lý Tuyết tìm cô ta có việc, sao có thể để cô ta về như vậy, mở miệng nói∶
“Tôi kê cho cô ít thuốc điều trị thân thể nhé?”
“Được, cảm ơn chị Tuyết!” Bạch Tĩnh vốn dĩ đã muốn móc nối quan hệ, nhưng trước đó Lý Tuyết vẫn luôn lạnh ngạt, hiện tại đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, cô ta sao có thể bỏ đi.
Lý Tuyết thất thần viết lên giấy, nương theo đó nói chuyện phiếm∶ “Tôi vừa mới thấy phó đoàn trưởng Hàn, nghe nói anh ấy kết hôn rồi, không phải trước đây cô ở lầu trên nhà anh ấy sao, cô thấy nữ đồng chí kia thế nào?”
Câu này nếu là hỏi về người khác, Bạch Tĩnh có lẽ sẽ không nói đâu, nhưng thấy Lý Tuyết hỏi về Liễu Tố Tố, cô ta lập tức liền thao thao bất tuyệt kể lại.
Trong bụng cô ta nghẹn đầy lửa giận, tìm mọi cách nói xấu Liễu Tố Tố đến mức không đáng một đồng, “Cô ta là người nhà quê, tuy làm ở Bộ quân vụ nhưng cũng chỉ là công việc cào cuốc đất mà thôi, chanh chua khắc nghiệt, quỷ kế đa đoan, mỗi ngày đều sai bọn nhỏ làm việc… So với chị Tuyết, cô ta đến một sợi tóc cũng chẳng bằng!”
Lý Tuyết nghe xong tâm tình rất tốt, lại nhớ tới vừa rồi mấy đứa Hàn Cẩm mặc quần áo dính bùn, càng thêm tin tưởng lời Bạch Tĩnh.
“Vậy tình cảm giữa hai người họ thì sao?”
“Tình cảm?” Bạch Tĩnh hồi tưởng lại, “Bọn họ nào có tình cảm gì, em ở tầng trên đã lâu như vậy, ở bên ngoài chưa từng thấy hai người họ nói qua mấy câu bao giờ!”
Lý Tuyết nhẹ nhàng thở ra, xem ra cô ta đã đoán đúng, Liễu Tố Tố kia thật sự một chút cũng không biết quý trọng Hàn Liệt. Loại phụ nữ này, không xứng làm kẻ địch của cô ta.
Đã biết tin mình muốn nghe, Lý Tuyết cười tủm tỉm đưa đơn thuốc qua, dặn Bạch Tĩnh chú ý sức khỏe, bình thường có thấy không khoẻ ở đâu thì cứ tới tìm mình.
Bạch Tĩnh không hề nhận ra mình bị dụ dỗ moi thông tin, còn tưởng rằng mình đã thành công lôi kéo được Lý Tuyết, cười càng thêm vui vẻ.
***
Lúc mấy người Hàn Liệt đi qua, Liễu Tố Tố vừa mới được kê thuốc∶ “Nhanh vậy sao? Tay anh còn đau không, bác sĩ có nói khôi phục thế nào không, có cần chú ý cái gì không?”
Là một quân nhân, bị thương đã là chuyện thường cho nên Hàn Liệt căn bản không cần hỏi, tự anh cũng rõ ràng. Nhưng Liễu Tố Tố nhắc mãi như thế, anh lại không cảm thấy mất kiên nhẫn chút nào, ngược lại còn thấy vui vui∶ “Em yên tâm đi, không sao cả.”
Ngoài miệng nói không sao, nhưng Liễu Tố Tố nhìn tay trái anh, vẫn nhịn không được có chút đau lòng.
Dù cơ thể Hàn Liệt có tốt nhưng cũng không phải làm từ sắt, sau một thời gian dài bó thạch cao, toàn bộ cánh tay bên trái đều trở nên nhăn nheo bèo nhèo, nhìn qua còn hơi dọa người, cô dùng tay chạm vào, đau lòng nói∶ “Ngày mai em đến trại chăn nuôi mua ít thịt bồi bổ cho anh!”
Hàn Liệt cười gật đầu∶ “Ừm.”
Hàn Liệt vui là vì được vợ quan tâm, mấy đứa nhỏ cũng vui không kém, đặc biệt là Hàn Trình, vừa nghe có thịt ăn là nhảy cẫng lên.
“Chậm một chút, đừng để bị ngã!” Liễu Tố Tố vội nói.
“Không đâu không đâu! Cuối cùng cũng được ăn thịt, con lại có thể ăn ngon rồi!”
“Ý là mấy món khác nương làm không ngon hả?”
Hàn Trình cảm nhận được nguy hiểm, lập tức lắc đầu∶ “Ăn ngon ăn ngon, nhưng mà vẫn kém thịt ạ.”
Liễu Tố Tố gật đầu∶ “Được thôi, vậy lát nữa con cũng đừng hối hận đó.”
Hai mắt Hàn Trình trừng lớn∶ “Nương, là thịt đấy, con đâu có ngốc, sao sẽ nào sẽ hối hận chứ?”
Liễu Tố Tố nhướng mày.
Vì thế sau khi trở về không lâu, cô liền bưng một chén cơm chiên trứng đặt ở trước mặt Hàn Trình∶ “Con nếm thử xem?”
Hàn Trình không biết nương nó có chủ ý gì, cầm đôi đũa ăn một miếng, giây tiếp theo liền cứng đờ người, trong miệng còn đang ngậm cơm đã nhào vào lòng Liễu Tố Tố∶
“Nương, con sai rồi, món này ngon hơn cả thịt nữa! Con là đồ ngốc, phải ăn thêm nhiều cơm chiên trứng nữa mới thông minh lên được!”
Hàn Trình không hề khoa trương chút nào, Hàn Liệt và mấy đứa nhỏ khác tuy không nói gì nhưng trên mặt cũng lộ rõ vẻ hài lòng.
“Ăn nhiều thì không có đâu, nương con phá sản mất, nhưng bây giờ mà con không ăn, cẩn thận lát nữa anh trai ăn hết sẽ xúc trong bát của con đó.”
Hàn Trình∶ “!”
Thằng nhóc đang chuẩn bị tác oai tác quái nháy mắt không dám chậm trễ, bưng chén lên và vào miệng, vừa ăn còn vừa kêu ngon quá đi.
Đừng nói là nó, đến Liễu Tố Tố ăn một miếng cơm chiên cũng nghĩ như vậy.
Cơm dùng để chiên cần để qua đêm mới ngon, cho nên hôm qua cô đã nấu để trong nồi, sợ thiu còn đặt trong giếng nước, đến hôm nay cơm đã tách ra từng hạt.
Lâu lắm mới được ăn một bữa ngon, Liễu Tố Tố cũng rất chịu chi, đổ vào nồi một muỗng dầu, đập vào bốn quả trứng gà. Sau khi trứng gà xèo xèo phồng lên thì đổ cơm vào trong, trứng còn chưa chín hẳn, dùng xẻng đảo lên, nháy mắt từng hạt cơm được bao phủ trong hỗn hợp trứng.
Tiếp theo nêm nước tương cùng tương hột, không ngừng rang cho đến cơm hơi cháy, dùng cái xẻng ấn xuống, khi có thể nghe được tiếng “Xèo ——” là có thể đổ ra chén, lại rải lên một chút hành thái nữa là xong. Liễu Tố Tố nhìn hạt cơm được nhuộm vàng bởi trứng, rốt cuộc đã hiểu thế nào là "vàng óng ngon miệng".
Có trứng có cơm còn cho nhiều dầu, bữa cơm trưa nay mọi người ăn thỏa mãn vô cùng, mấy đứa nhỏ đều nằm liệt ghế trên không muốn động.
May là lát nữa Lữ Linh Chi sẽ qua đây gọi bọn họ lên núi mới tránh được đầy bụng
Liễu Tố Tố cầm sọt và xẻng chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc Hàn Liệt mới rửa chén xong đi ra∶ “Anh và em đi chung.”
Hôm nay tháo thạch cao Hàn Liệt không cần đi huấn luyện.
“Trong nhà vẫn còn củi mà?” Hàn Liệt trừ lúc đi đốn củi ra, rất ít khi lên núi.
Hàn Liệt nói∶ “Ừ, anh đi có chút việc.”
Liễu Tố Tố hơi nghi hoặc, lại nhớ tới trước chị Lữ nói trên núi có lợn rừng, việc này do bộ đội quản, có thể là Hàn Liệt lên đó quan sát tình hình.
Cô gật đầu∶ “Vậy đi thôi.”
Đi ra cửa, Lữ Linh Chi cũng nghĩ giống Liễu Tố Tố nên không hỏi lại Hàn Liệt, lên tới núi, Hàn Liệt nói một tiếng rồi một mình tiếp tục đi vào sâu bên trong, anh cầm theo dao, Liễu Tố Tố cũng không lo lắng, liền cùng Lữ Linh Chi đi đào rau dại.
Lần này lên núi bọn cô muốn hái ít bạc hà và tiêu rừng.
Sau khi tu chỉnh lại, cả vườn còn trống không ít, Liễu Tố Tố muốn mang mấy cây này về trồng, nấu ăn không thể thiếu tiêu rừng, mà bạc hà có thể đuổi muỗi, tuy trong nhà có dầu cù là nhưng trồng ít bạc hà cũng sẽ có thêm hiệu quả.
Lữ Linh Chi vừa đào vừa nói∶ “Tiểu Liễu, em thật sự dọn sạch vườn rồi hả?”
Lúc thấy Liễu Tố Tố dọn vườn, chị còn tưởng chỉ là sắp xếp lại vị trí chút thôi, ai ngờ hôm nay đến nhà gọi mới phát hiện phần lớn rau dưa đều bị hái hết.
Chị biết Liễu Tố Tố làm vậy là để thử nghiệm hầm biogas, nhưng dù sao cũng chưa có ai thử qua thứ này, nếu không thành công, mùa thu đến thời tiết càng ngày càng lạnh, vậy năm nay sẽ chẳng còn gì để ăn mất!
Liễu Tố Tố cười nói∶ “Không sao đâu chị, nhất định có thể trồng ra mà.” Cô rất có tự tin ở lĩnh vực này.
“Chị tin em, chị là không tin cái bể xi măng kia đấy chứ!” Lữ Linh Chi lo lắng nói.
Thứ kia không khác phân là mấy, chị không tin để trong bể xi măng một hồi có thể có tác dụng gì lớn.
Không chỉ Lữ Linh Chi, lần này thí nghiệm hầm biogas gây ra động tĩnh không nhỏ, xung quanh rất nhiều người đều đã biết, lúc Lữ Linh Chi ra ngoài nói chuyện phiếm, những người đó đều nói tuy đồng chí Liễu giỏi thật đấy, nhưng hầm xi măng này vừa phí tiền vừa tốn sức, chắc chắn không hữu ích đâu.
Lữ Linh Chi sợ Liễu Tố Tố khổ sở trong lòng, bởi vậy cũng không dám nói cho cô biết. Thật ra không riêng gì những gia đình quân nhân kia, ngay cả chồng chị cũng kể, hắn đã hỏi Chung sư trưởng và Triệu chính ủy, hai người họ đều không xem trọng hầm biogas như hệ thống tưới nước lần trước. Chị nghĩ, loại phân bón kia không tốt bằng phân hóa học, nhưng mọi người lại không thể nói thẳng ra, chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, hy vọng Liễu Tố Tố đâm phải tường nam sẽ tự hiểu ra.
“Tóm lại về sau nếu không có đồ ăn, cứ sang nhà chị lấy, đừng có khách khí với chị đó!”
“Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị.” Liễu Tố Tố không lay chuyển được chị ấy, đành cười nói.
“Đúng rồi, chị sợ em quên, dặn Hàn Liệt khoảng thời gian này có rảnh thì chặt thêm củi đi, mẹ chồng chị bảo tháng tới sợ là không dễ chịu đâu!” Lữ Linh Chi đột nhiên nói.
Liễu Tố Tố đào một cây tiêu núi tương đối thấp bỏ vào sọt tre, nghe chị nói thì hơi hơi nhíu mày∶ “Lũ lụt ạ?”
Lữ Linh Chi gật đầu.
Lần trước Hàn Liệt đi cứu tế ở địa phương có lũ định kỳ, quân khu bên này cũng có lũ nhưng do địa hình, hơn nữa cũng sông khá xa nên chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ cần vào những ngày mưa to không ra ngoài bờ sông là được.
Nhưng dựa theo kinh nghiệm những năm trước, đáng lẽ hiện tại nên sớm mưa rồi mới đúng, nhưng đến giờ vẫn chưa có, ánh nắng chói chang, ngoài ruộng mỗi ngày đều phải tưới nước ít nhất hai lần.
Những người không lắp ống nước giờ đã có chút hối hận, sau khi nghe Liễu Tố Tố và nhóm người đoàn trưởng Trương khuyên nhủ, những người lắp ống nước trong lòng vừa mừng vừa lo.
Thời tiết bất thường, năm nay trời không mưa, cứ như vậy sẽ càng thêm khô hạn, tuy có ống nước nhưng lỡ sông cũng cạn nước, không có nước thì dù có ống nước cũng vô dụng.
Mà nếu có mưa, thời gian dài như vậy không tới, rất có thể lượng mưa sẽ lớn hơn những năm rất nhiều, không chắc quân khu bên này có bị lũ lụt hay không.
Mẹ chồng Lữ Linh Chi - bà Vương sống lâu nhiều kinh nghiệm, khi xưa bà đã từng gặp trường hợp thế này, lần đó là ở quê bà, nơi đó cũng là nơi dễ bị lũ, mưa đến muộn hơn hai tháng, đến khi trận mưa đầu tiên vừa rơi xuống là không dừng lại được, bầu trời như chìm xuống mặt đất.
Hiện tại so với năm đó, mưa đã muộn gần nửa tháng, nhìn tình hình này bà Vương dặn mọi người tích thêm củi đốt, sợ đến khi mưa củi bị ướt không thể dùng.
Bà Vương dựa vào kinh nghiệm nói ra, chính bà cũng không xác định được có đúng hay không, nên Lữ Linh Chi không dám nói với người ngoài, sợ người khác mắng chị kể chuyện giật gân, chị chỉ dám nói với những người tương đối thân thiết như Liễu Tố Tố.
Nhưng Liễu Tố Tố biết, đây là sự thật, hạn hán bắt đầu từ năm 59, mỗi khi có hạn hán, thời tiết sẽ trở nên kỳ quái, giờ xuất hiện tình huống này cũng không có gì lạ.
Cô gật gật đầu, trong lòng nhớ kỹ ân tình này∶ “Cảm ơn chị, em nhớ rồi.”
Lữ Linh Chi cười cười∶ “Em không trách chị lắm miệng là được rồi, dù sao tích củi nhiều một chút cũng không thiệt, để ở hành lang đằng nào chả dùng.”
Liễu Tố Tố gật đầu∶ “Lát nữa em sẽ nói Hàn Liệt.”
Vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến âm thanh kinh ngạc của mấy đứa nhỏ∶ “Oa~! Đó là gà rừng sao?”
Gà rừng?
Liễu Tố Tố vội vàng quay đầu lại, thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Hàn Liệt đã trở lại, chẳng qua so với lúc đi, trong tay anh có xách ba con gà rừng.
“Ôi mẹ ơi, Tiểu Hàn đi săn thú sao?” Lữ Linh Chi trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm Tiểu Hàn lợi hại quá, chỉ cầm một con dao cũng có thể bắt được ba con gà rừng!
Chị ấy kinh ngạc không phải không nguyên nhân, ngày ấy mang thai Tam Cường, chị ăn hết thịt rồi mà vẫn còn thấy thèm, bà Vương liền sai đoàn trưởng Vương lên núi bắt gà rừng, kết quả lên núi nửa tháng, tối nào cũng đi mà cũng chỉ bắt được hai con, còn là cách vài ngày mới bắt được, Hàn Liệt thì sao, vừa ra tay đã bắt được ba con!
Liễu Tố Tố cũng chấn kinh qua đó xem, muốn hỏi Hàn Liệt sao bắt được, lại nhìn thấy tay trái anh cũng xách theo một con, vội nói∶ “Mau đưa cho em, tay anh mới tháo thạch cao đấy, sao có thể cầm đồ được.”
Hàn Liệt sửng sốt, tuy anh không cảm thấy khó chịu chút nào, nhưng trong lòng vẫn ngọt như được rót mật, cũng không phản bác lại, cười cười đặt gà rừng vào sọt tre.
“Tiểu Hàn, cậu dùng dao chém hả?” Lữ Linh Chi hỏi.
Hàn Liệt lắc đầu∶ “Em dùng cục đá, hôm nay khá may mắn.” Anh mang theo dao để phòng thân, dù sao thì trên núi có lợn rừng, cẩn thận vẫn hơn.
Gà rừng đã chết, để lâu sẽ không tươi, đúng lúc rau đã đào xong, mấy người nhanh chóng đi về.
Sợ bị người khác nhìn thấy, Liễu Tố Tố còn nhặt cành khô gác kên sọt, sau khi trở về nhà mới đem thắc mắc nghẹn trong ra hỏi∶ “Anh cố ý lên núi bắt gà rừng?”
Liễu Tố Tố biết nấu cơm nhưng không biết giết gà, Hàn Liệt đi tới, anh dựt một nhúm lông trên cổ gà xuống, “Ừ, anh chỉ định lên thử vận may chút thôi.”
Mặc dù Liễu Tố Tố không nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng khi nghĩ đến việc Hàn Liệt chỉ dùng đá đã có thể bắt được ba con gà rừng, cô cảm thấy giá trị vũ lực của phó đoàn trưởng Hàn nhà cô thật sự không đùa được đâu, tưởng tượng ra cảnh tượng kia, đẹp trai quá đi mất.
Câu nói tiếp theo của Hàn Liệt lại khiến cô lập tức ngơ ngẩn.
“Tố Tố, con gà này tặng cho em, còn hai con lớn này, nhân mấy ngày nay nắng to, phơi khô rồi gửi về cho nương và chú nhé?” Hàn Liệt nói.
“Anh bắt gà là vì muốn gửi cho cha mẹ sao?”
Hàn Liệt lập tức nói∶ “Tố Tố em yên tâm, mấy ngày nay có rảnh anh lại lên núi bắt thêm cho em mấy con.” Ngữ khí như sợ Liễu Tố Tố tức giận.
Cô cười cười∶ “Em không giận, anh cho nương em, em vui còn không kịp.”
Hơn nữa lâu lâu cha mẹ dưới quê mới được ăn thịt, trong nhà nhiều người, lại sắp đến ngày mùa, đúng là cần bồi bổ hơn nhà cô.
Nhưng mà, “Sao đột nhiên anh lại có tính toán này?”
Hàn Liệt thấy cô không tức giận mới thở phào một hơi, tiếp theo đem chuyện Hình Tiểu Quân đã nói kể lại cho cô.
Liễu Tố Tố nhìn ba con gà là hiểu ngay, với Hàn Liệt mà nói, mặc kệ là quan tâm đến cô hay là quan tâm nương cô, biện pháp tốt nhất chính là tặng quà, mà tặng cái gì cũng không bằng tặng thịt.
Nhìn người đàn ông nghiêm túc trước mặt, đáy mắt Liễu Tố Tố không ngăn nổi sung sướng, tim đập càng lúc càng nhanh, thậm chí bên trái còn nghe được tiếng thình thịch.
Thật may quá, may mà mình có thể sống lại một đời, có thể gặp được Hàn Liệt.
Lúc này Liễu Tố Tố đã vui vẻ vô cùng rồi, không ngờ tới chạng vạng, Trần Nam còn mang đến cho cô một kinh hỉ lớn hơn.
“Chị, hôm nay người nhà mẹ đẻ em tới, bận việc cả một buổi, giờ mới rảnh đem đồ qua cho chị.” Trần Nam thở hổn hển mang đồ vào.
Liễu Tố Tố rót cho cô ấy chén nước∶ “Chị đâu cần gấp, ngày mai mang tới cũng được mà.”
“Không sao, em bận xong rồi, chị xem thử xem có thiếu gì không.” Trần Nam nói.
Mỗi lần có người lên thành phố sẽ có không ít người nhờ mua đồ hộ, nếu bị thiếu, có thể là đã đưa nhầm cho người khác.
Liễu Tố Tố biết việc này, cũng không khách khí, nhìn đống đồ, “Không thiếu gì... A, cái này em đưa nhầm rồi, chị không mua cái này mà?”
Liễu Tố Tố nhìn thấy một cái lọ màu trắng, tưởng là gì, cầm lên mới biết đó là một lọ dầu gội.
Trời mới biết cô muốn có dầu gội đến mức nào, mỗi lần dùng bồ kết gội đầu tóc vừa khô vừa rối, thế nên cô vô cùng hoài niệm về dầu gội tương lai, thật ra hiện tại cũng có nhưng không những đắt tiền, còn cần đến phiếu ngoại hối, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trần Nam cười nói∶ “Không nhầm đâu, chính là của chị, cái này là phó đoàn trưởng Hàn phó đưa phiếu ngoại hối cho Tiểu Quân, bảo anh ấy mua.”
“Hàn Liệt mua? Sao anh ấy không nói với chị nhỉ?”
“Tiểu Quân nói lúc ấy phó đoàn trưởng Hàn vội vã đi huấn luyện nên trực tiếp đưa cho anh ấy luôn, đưa vào buổi sáng hôm qua đó chị.”
Trần Nam nói vậy Liễu Tố Tố mới nhớ ra, chắc là lúc ấy Hàn Liệt muốn đưa phiếu cho cô, nhưng còn chưa vào cửa đã nghe được lời cô nói với Trần Nam, trong lòng anh hụt hẫng liền đi tìm Hình Tiểu Quân.
Liễu Tố Tố mỉm cười, cái người đàn ông này, tức giận thôi mà cũng đáng yêu như vậy.
“Được rồi, thay chị cảm ơn Tiểu Quân nhé.” Liễu Tố Tố nói xong liền vào bếp mang một chén thịt gà rừng ra, “Hôm nay bắt được trên núi, chị đang định sai Tiểu Trình mang qua cho em đây, đúng lúc em đã đến rồi thì mang về đi.”
Nhìn thấy là thịt Trần Nam ngại nhận lấy, nhưng cô ấy cũng biết mỗi lần đẩy tới đẩy lui, Liễu Tố Tố vẫn sẽ bắt nhận cho bằng được, còn không bằng cứ nhận lấy, chờ sau này tìm được cơ hội mang ít đồ qua, nghĩ vậy Trần Nam liền nhận rồi nói cảm ơn.
Hai người nói chuyện một lát thì Trần Nam chuẩn bị đi về, lúc đi ngang qua vườn rau, không khỏi giống Lữ Linh Chi dặn dò một hồi.
Chỉ khác là cô ấy tương đối trẻ, lại thân thiết với Liễu Tố Tố hơn nên không nói vòng vèo như Lữ Linh Chi, Liễu Tố Tố vừa nghe là biết cô ấy cũng không tin tưởng hầm biogas.
Cô cũng không giải thích lại, “Ừ, sau này không có đồ ăn sẽ đến tìm em, chắc chắn sẽ không khách khí đâu mà!” Dù sao nói nhiều cũng không có kết quả trực quan làm người tin phục.
Trần Nam tưởng cô đã nghe lọt liền nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới đi về nhà. Sau ngày hôm nay, mỗi sáng phải cho nhà chị Liễu Tố một chậu rau xanh mới được.
Rau xanh không đáng tiền, nếu Liễu Tố Tố không lấy, Trần Nam liền để ở trong sân rồi chạy về mất. Qua một thời gian, Liễu Tố Tố cũng không khách khí với cô ấy nữa.
Cứ cho rau như vậy khoảng một tháng, sáng nay Trần Nam lại hái được một rổ rau xanh chuẩn bị mang sang, lúc đi ngang qua vườn, đột nhiên ngẩn người.
Hình Tiểu Quân cũng đi cùng cô ấy, hắn tìm Hàn Liệt có việc, thấy vợ mình dừng lại liền hỏi∶ “Sao thế?”
Trần Nam nhìn chằm chằm vào vườn rau trước mặt, cực kỳ khiếp sợ∶ “Vườn rau này nhà chị dâu... từ khi nào mà mọc cao như vậy?!”
Hình Tiểu Quân∶ “Không phải vẫn luôn như vậy sao?”
Trần Nam “Ủa” một tiếng, còn muốn hỏi lại thì đột nhiên đoàn trưởng Vương chạy tới, “Tiểu Quân, gọi phó đoàn trưởng Hàn phó của các cậu đi, chúng ta phải xuất phát ngay!”
Đến phiên Hình Tiểu Quân kinh ngạc∶ “Đoàn trưởng Vương, đi chỗ nào vậy?”
“Thôn Táo! Bên đó sắp vỡ đê rồi!“
Vừa dứt lời, tiếng sấm “đùng đùng” vang lên.
~⭐⭐⭐